Đúng lúc này, hàng vạn tia sét kia đồng loạt giáng xuống như một cơn mưa rào.
Khiến sắc mặt ai nấy đều đanh lại.
Mà Vô Biên Chủ chỉ nhìn chúng với nụ cười khinh bỉ.
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn đồi đã ngập trong ánh chớp.
Đất trời đều rúng động.
Tầm mắt của mọi người không rời được khỏi quầng sét kia.
Không biết qua bao lâu sau, ánh chớp dần tan đi, để hình bóng một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Không phải Vô Biên Chủ thì là ai?
Ông ta vẫn còn sống!
Vẻ kinh hãi tràn ngập gương mặt những người vây xem.
Vô Biên Chủ chỉ phất nhẹ tay áo, cười khẩy: “Cũng chỉ thế mà thôi”.
Mọi người: “...”
Mây đen vây quanh đồi Phong Bạo tản đi, để một cầu thang bằng đá xanh dài đến vạn trượng trải ra dưới chân Vô Biên Chủ, dẫn đến một cánh cửa to lớn đang tỏa ánh sáng.
Diệp Huyên buột miệng hỏi: “Vượt qua rồi ư?"
Ông lão lắc đầu: “Chưa”.
Hắn nhìn sang, thấy ông ta vẫn nhìn vào cánh cửa, hỏi: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Ông lão: “Là Sinh Tử Lộ”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sinh Tử Lộ?"
Ông lão gật đầu: “Một bước sinh, một bước tử”.
Diệp Huyên càng thêm không hiểu: “Là sao?"
Ông lão không khỏi liếc sang: “Không biết gì cả mà cũng dám đến đây? Ai cho ngươi cái lá gan này?"
Diệp Huyên nghĩ nghĩ một hồi: “Người nhà”.
Ông lão: “...”
Trên đồi Phong Bạo, vào khoảnh khắc Vô Biên Chủ nhấc chân bước lên bậc thang, thời không quanh ông ta chợt trở nên vặn vẹo.
Diệp Huyên nhăn mặt hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Ông lão đứng bên nói: “Bậc thang này là tử. Người đó đã rơi vào Vô Gian Hồn giới rồi...”
Rồi liếc hắn: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên thản nhiên lắc đầu: “Không”.