Diệp Huyên có chút kinh ngạc, phải biết rằng, thực lực tên này rất kinh khủng!
Tân Nguyệt Giáo vẫn có cao thủ ẩn nấp sao?
Lúc này, Tín công chúa bỗng nói: “Ta cùng Diệp công tử đến Tân Nguyệt Giáo một chuyến?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nói xong, hai người lập tức biến mất!
Một lúc sau, Diệp Huyên và Tín công chúa đã đến Tân Nguyệt Giáo!
Vừa tiến vào Tân Nguyệt Giáo, Diệp Huyên bỗng nhíu chặt mày, hán cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc!
Lúc này Tân Nguyệt Giáo như gặp đại địch, ngay cả đại trận Hộ Tông mà Tân Nguyệt Giáo cũng đã dùng, trận pháp hùng mạnh bao phủ cả Tân Nguyệt Giáo, ngoài ra, toàn bộ cao thủ Tân Nguyệt Giáo cũng đã vội đến.
Diệp Huyên nhìn thấy lão Trinh, vẻ mặt lão Trịnh lúc này vô cùng khó coi, khóe miệng còn vương máu.
Trước mặt lão Trịnh không xa, có một người đàn ông đang đứng!
Vô Biên Chủ!
Rõ ràng, là bị Vô Biên Chủ đánh rồi!
Nhìn thấy Vô Biên Chủ, Diệp Huyên bỗng nhíu mày, ông ta sao lại ở đây?
Nhìn thấy Diệp Huyên, Vô Biên Chủ cũng nhíu chặt mày: “Ngươi đến làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Tiêu diệt Tân Nguyệt Giáo!”
Vô Biên Chủ bỗng ngây người, sau đó chỉ vào Trịnh điện chủ: “Người của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Hắn muốn đánh ta!”
Diệp Huyên nhìn Trịnh điện chủ, Trịnh điện chủ chần chừ sau đó nói: “Người này rất kiêu căng, cho nên, muốn dạy dỗ hắn một chút!”
Diệp Huyên cạn lời, ngơi đúng là biết chọn người!
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Vô Biên, dạo này ông đi đâu vậy?”
Vô Biên nói: “Đi dạo!”
Diệp Huyên đen mặt.
Ngay lúc này, một cô gái mặc trường bào màu đen bỗng chầm chậm đi lại từ phía xa!
Tín công chúa ở bên cạnh Diệp Huyên, nói: “Giáo mẫu Tân Nguyệt Giáo, Ngải Thương!”