Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt rồi bảo: “Đúng thế. Mà ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta muốn đến Thiên Bộ giới”.
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự có thể đến Thiên Bộ giới à?”
Diệp Huyên cười: “Đúng, có muốn đi cùng không?”
Tiểu Dung chớp mắt: “Ngươi còn có thể dẫn ta đi được nữa hả?”
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Tiểu Dung im lặng!
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ không?”
Tiểu Dung im lặng một lát rồi đáp: “Ta đi cùng ngươi”.
Cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn tin người đàn ông trước mặt, bởi trông người này rất có tiền.
Diệp Huyên cười: “Vậy đi thôi”.
Nói xong hắn dẫn Tiểu Dung biến mất trong tinh không, không lâu sau hai người tới Hỗn Loạn Vực.
Nhìn Hỗn Loạn Vực trước mặt, nét mặt Tiểu Dung trở nên vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên cười: “Đi thôi”.
Dứt lời, hắn phất tay áo, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong nháy mắt, cơn lốc thời không bị kiếm của hắn san bằng.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Tiểu Dung co rụt: “Ngươi…”
Diệp Huyên mang nàng ta biến mất tại chỗ.
Sau khi đi qua vài cơn bão thời không, cuối cùng Diệp Huyên và Tiểu Dung tới trước một cánh cửa, hai bên cánh cửa này là vách ngăn thời không vũ trụ vô tận.
Nhìn thấy cánh cửa này, Tiểu Dung trở nên cực kỳ hưng phấn: “Đó là Thiên Môn, vào đó là sẽ tới Thiên Bộ giới”.