Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11503: “Ngươi không phải chủ nhân




Diệp Huyên hỏi: “Lợi hại lắm à?”



Đồ cười nói: “Rất phù hợp với huynh bây giờ!”



Diệp Huyên chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung chủ bên cạnh, Cung chủ im lặng không nói một lời.



Diệp Huyên cười nói: “Cô nương yên tâm, ta không phải giặc cướp, sẽ không cướp nó đi đâu!”







Cung chủ gật đầu: “Thế thì được!”



Đồ lắc đầu: “Đạo Cung không mở quyển sách này ra được!”



Dứt lời, nàng ấy nhìn về phía Cung chủ: “Ta nói có đúng không?”





Cung chủ gật đầu: “Phải!”



Không mở ra được!



Diệp Huyên nhíu mày, hắn chậm rãi đi tới trước quyển Vũ Trụ Thư kia, muốn thử một chút, nhưng lúc này, Đồ lại ngăn cản hắn.



Đồ cười nói: “Huynh có thể thương lượng với cô nương này!”



Thương lượng!

Diệp Huyên chớp mắt: “Ta có thể mở nó ra sao?”



Đồ cười đáp: “Chắc là có thể!”



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Cung chủ bên cạnh: “Cung chủ, đến tận bây giờ, đã có ai mở quyển sách này được chưa?”



Cung chủ nhìn Diệp Huyên: “Chưa từng!”



Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta có thể mở, thì có thể chia sẻ không?”



Cung chủ im lặng!



Chia sẻ!



Thật ra thì nàng ta không muốn lắm, vì đây là lá bài tẩy của Đạo Cung, tuỳ tiện đưa cho người khác như thế… Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu không thể mở, thì quyển sách này còn có giá trị gì nữa?



Vả lại nếu người phụ nữ bên cạnh muốn cướp, ai có thể ngăn cản nàng ấy chứ?



Không một ai cả!



Nghĩ vậy, Cung chủ thầm thở dài, sau đó nói: “Diệp công tử, nếu cậu có thể mở, Đạo Cung ta sẵn lòng chia sẻ Vũ Trụ Thư này với cậu!”



Diệp Huyên cười nói: “Vậy để ta thử xem!”



Dứt lời, hắn xoay người cầm lấy Vũ Trụ Thư, nhưng hắn chợt phát hiện là hắn không mở ra được!



Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, Đồ cười nói: “Uy hiếp nó!”



Uy hiếp nó!



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó lấy đạo ấn ra, hắn điều động đạo ấn, một lực lượng thần bí lập tức được truyền vào trong quyển Vũ Trụ Thư kia, sau đó, quyển sách khẽ rung lên.



Nhìn thấy cảnh này, Cung chủ híp mắt lại!



Lúc này, Vũ Trụ Thư đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không phải chủ nhân!”







Sau đó, nó hoàn toàn im lặng.







Thấy thế, Diệp Huyên sửng sốt.







Đồ nhìn quyển sách kia, sau đó nói: “Để ta!”







Dứt lời, nàng ấy cầm quyển sách kia lên rồi biến mất!