Thanh Nhi cười: “Tất cả nhân quả đều không thể tới gần được ta, he he!”
Khí đen gầm lên phẫn nộ: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ta được hoá thành từ oán khí của Thượng Cổ Thần, không phải nhân quả vận mệnh bình thường, ngươi…”
Thanh Nhi cười: “Hay là ngươi thử lại đi?”
Khí đen: “…”
Rất nhanh, luồng khí đen biến mất trong vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng những nhân quả vận mệnh trên trời vẫn chưa biến mất.
Thanh Nhi nhìn qua rồi phất tay áo, trong thoáng chốc, tất cả nhân quả vận mệnh đều biến mất hoàn toàn.
Thanh Nhi lắc đầu: “Sao ta lại mạnh thế này cơ chứ?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Triệu Huyền Huyền ở bên cạnh nhìn Thanh Nhi nói: “Cô có muốn giết Thượng Cổ Thần gì kia không?”
Thanh Nhi khó hiểu: “Tại sao?”
Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: “Nếu cô không giết thì có thể ông ta sẽ trả thù. Tuy cô không sợ nhưng vị công tử bên cạnh cô đây…”
Diệp Huyên nghiêm mặt bảo: “Cô nương, thật ra ta cũng rất mạnh đấy”.
Triệu Huyền Huyền nhìn Diệp Huyên: “Ồ!”
Diệp Huyên hơi cau mày, giọng điệu của cô là thế nào vậy hả?
Mẹ kiếp.
Trông hắn không giống cao thủ à?
Thanh Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô nói cũng có lý”.
Nói xong nàng nàng từ từ nhắm mắt lại.
Diệp Huyên kéo tay áo Thanh Nhi hỏi: “Muội có biết Thượng Cổ Thần kia ở đâu không?”
Thanh Nhi mỉm cười: “Ta không biết, nhưng ta có cách để tìm ông ta”.
Nói xong nàng xoè tay ra, kiếm Vãng Sinh phóng lên trời, thẳng tới thương khung.
Ầm!
Nơi sâu trong tinh không xuất hiện một vòng xoáy kiếm khí màu trắng cực lớn.
Diệp Huyên khó hiểu nhìn vòng xoáy kiếm khí màu trắng ấy, Thanh Nhi đang định làm gì đây?
Lúc này, Thanh Nhi hô lên: “Mở!”
Nói xong nàng khẽ lướt ngón tay qua.
Phụt!
Vòng xoáy kiếm khí ấy mở ra, giây tiếp theo một hư ảnh xuất hiện ở chỗ sâu trong vòng xoáy kiếm khí.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo màu đen.
Người đàn ông trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Cô là ai?”