Toàn bộ Vương tộc đều chết lặng.
Đánh?
Thế này phải đánh thế nào?
Người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa chết hẳn lúc này trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ không tin được.
Một kiếm!
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng đến một nhát kiếm mà mình cũng không đỡ nổi.
Lúc này một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Thanh Nhi.
Ông ta chắp tay với Thanh Nhi: “Cô nương, nếu Vương tộc có chỗ nào đắc tội với cô thì chúng ta xin được xin lỗi”.
Thanh Nhi váy trắng nhìn ông lão: “Vừa nãy các người không nói như vậy”.
Nói rồi nàng chỉ kiếm vào người phụ nữ xinh đẹp: “Bà ta rất kiêu ngạo”.
Ông lão im lặng.
Chết tiệt!
Nếu Vương tộc ta biết cô mạnh thế này thì sẽ không kiêu ngạo như thế.
Rốt cuộc là đã chọc giận tồn tại đáng sợ nào?
Mạnh đến vậy sao?
Diệp Huyên đột nhiên quay lại nhìn Khâu Nguyên, lão ta lập tức cúi xuống thật sâu: “Công tử…”
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Giết đi”.
Nhưng Thanh Nhi lại không ra tay.
Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi giật mình hỏi: “Ta giết hả?”
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen!
Thanh Nhi cười ngượng: “Được rồi”.
Nói xong nàng giơ tay vung kiếm, Khâu Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lão của Vương tộc trở nên khó coi.
Ông ta biết chuyện này không thể giải quyết trong êm đẹp được nữa rồi.
Người nọ tới để diệt tộc!
Nghĩ tới đây, ông ta rống to: “Gọi tổ tông”.
Gọi tổ tông!