Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11456: Thật là đau đầu!




Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Ông cứ nghe lệnh ta là được rồi!”



Ông lão vội đáp: “Vâng vâng”.



Nói xong ông ta mau chóng cúi xuống.



Diệp Huyên nói: “Dẫn đường đi”.







Ông lão áo đen lại nhanh chóng dẫn đường.

Trên đường đi, Diệp Huyên lại hỏi: “Thực lực của Đạo Môn ở Bà Sa giới này thế nào?”



Ông lão áo đen khẽ cười: “Cũng gần giống như bốn gia tộc lớn, nhưng chúng ta khá là siêu nhiên, thông thường sẽ không quản lý chuyện của bốn gia tộc đó”.



Diệp Huyên gật đầu: “Bà Sa giới do Đạo Môn quản lý à?”





Ông lão đáp: “Nói đúng ra là do bốn gia tộc lớn và Đạo Môn của chúng ta cùng nhau quản lý”.



Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen: “Đạo Môn không áp chế được bốn gia tộc lớn à?”



Ông ta cười ngượng, không nói gì nữa.



Áp chế bốn gia tộc lớn?



Bây giờ chắc chắn Đạo Môn không làm được!



Nhưng năm xưa thì thực sự làm được!



Ông ta do dự một lúc rồi hỏi: “Công tử, cậu đến Vương tộc làm gì vậy?”



Diệp Huyên bình thản nói: “Vương tộc muốn giết ta, vậy nên ta đi tìm họ nói chuyện”.



Ông lão áo đen sửng sốt rồi vội nói: “Công tử, Đạo chủ của chúng ta quen biết Vương tộc, ta đi nói với Đạo chủ một tiếng, bảo Đạo chủ cầu xin Vương tộc giúp cậu”.



Diệp Huyên liếc mắt nhìn ông ta: “Cầu xin?”



Ông lão áo đen nói: “Đúng vậy! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chúng ta cầu xin thì chắc chắn Vương tộc sẽ nể mặt”.



Diệp Huyên cười rồi không nói gì thêm nữa.



Ông lão áo đen bảo: “Công tử, bây giờ ta sẽ đi báo cáo với Đạo chủ”.



Diệp Huyên cười: “Không cần đâu”.



Ông lão ngẩn người, còn định nói gì đó nữa thì Diệp Huyên cười bảo: “Đến thẳng Vương tộc luôn đi”.



Ông lão áo đen muốn nói lại thôi.



Diệp Huyên không để ý tới ông ta mà bảo: “Dẫn chúng ta đến đó đi”.



Ông ta vẫn hơi do dự.



Diệp Huyên thầm thở dài.



Có lẽ đạo ấn này vẫn không có tác dụng lớn lắm, chủ nhân bút Đại Đạo không ở Đạo Môn mấy, chắc chắn người của Đạo Môn đã không còn tôn kính ông ta như trước đây nữa.



Thật là đau đầu!



Ông lão áo đen còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lúc này Thanh Nhi ở bên cạnh lại bảo: “Ta biết ở đâu rồi”.



Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi, nàng ấy cười: “Chúng ta đi thôi”.







Nói xong nàng ấy dẫn Diệp Huyên và Niệm Nhai biến mất ở cuối trời.







Ông lão áo đen chần chừ một chút rồi quay người bay về hướng khác.















Vương tộc.