Niệm Nhai nháy mắt: “Ta đưa hai người tới một nơi cực kỳ đẹp, chắc chắn hai người sẽ thích”.
Chẳng mấy chốc ba người đã biến mất.
Không lâu sau, ba người tới một tinh không, vừa vào vùng tinh không này, Diệp Huyên đã sững sờ.
Tinh quang ở vùng tinh không này rất sáng, hơn nữa còn có nhiều màu sắc, vô cùng lộng lẫy, ngoài ra, trong tinh không này còn có gần trăm cây cổ thụ cao chót vót, trên cành của những cây cổ thụ này có những con hạc giấy nho nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này nên Diệp Huyên hơi tò mò: “Niệm Nhai cô nương, nơi đây là đâu?”
Niệm Nhai cười nói: “Biển tinh không, nơi này do một cô gái kiến tạo, nhìn thấy những cây cổ thụ kia không? Đó là cây thần Tinh Thần, ngươi viết nguyện vọng của mình rồi bỏ vào hạc điều ước rồi treo lên cây, nghe đồn chỉ cần ngươi thành tâm thì sẽ thực hiện được ước nguyện”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, thật ra người xung quanh không hề ít, nhưng đa phần đều là một nam một nữ.
Đây là nơi hẹn hò của các cặp đôi.
Thanh Nhi váy trắng nhìn xung quanh, cười nói: “Đúng là nơi này rất đẹp”.