Ở cửa ra vào, Diệp Huyên đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô gái cụt tay.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một câu: Trời má!
Diệp Huyên nghe thấy lời này thì thế giới quan vỡ nát
Cái quỷ gì thế?
Cô gái cụt tay nhìn chằm chằm nhà sư, điên cuồng gào thét: “Ta chỉ ngoại tình một lần thôi, vì sao chàng không thể tha thứ cho ta? Vì sao?”
Trước cửa Phật môn, nhà sư chắp tay trước ngực: “Ngôn Nhi, ta đã tha thứ cho nàng!”
Cô gái cụt tay vẫn tức giận hét: “Đó mà là tha thứ sao, nếu chàng thật sự tha thứ thì hoàn tục, theo ta về đi!”
Nhà sư lắc đầu: “Tâm ta đã dành cho Phật!”
Vẻ mặt cô gái cụt tay dần trở nên dữ tợn: “Cổ Phổ Tự đã bị diệt...”
Nàng ta tức giận chỉ vào Diệp Huyên bên kia: “hắn cũng sẽ bị diệt tộc vì chàng!”
Diệp Huyên: “...”
Nhà sư thấp giọng thở dài: “Ngôn Nhi, vị công tử này không thể so với Cổ Phổ Tự, hắn không phải kẻ tầm thường, nàng đừng trêu vào, nếu không sẽ gây họa!”
Sắc mặt cô gái cụt tay lạnh lẽo: “Chàng cảm thấy Thượng Thiên giới sẽ sợ sao?”
Nhà sư chắp tay khó xử.
Cô gái cụt tay nhìn chằm chằm nhà sự: “Theo ta về, ta tha cho hắn, để hắn mang theo truyền thừa đi, để Cổ Phổ Tự này còn có hương khói, bằng không...”
Nàng ta lại chỉ vào Diệp Huyên: “Ta giết hắn, diệt cả nhà hắn!”
Nàng ta vừa nói xong thì một tia kiếm quang chém tới.
Cô gái cụt tay biến sắc, mạnh mẽ xoay người, tay trái giơ lên đỡ.
Vèo!
Một tia máu tươi bắn ra, cô gái kia bay ra ngoài, màu đỏ vương vãi mặt đất, vô cùng đẫm máu.
Diệp Huyên nhìn cô gái mang sắc mặt tái nhợt: “Chẳng phải ta đã nể nang nhắc nhở cô rồi à?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên, tuy bị đứt một tay nhưng vẫn không sợ hãi: “Ngươi kiêu ngạo lắm đúng không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Sao ta bằng ngươi được, hở ra là diệt cả nhà người ta!”
Đúng lúc này, nhà sư lên tiếng: “Ngôn Nhi, vị công tử này không phải người thường, nàng đừng đối đầu với người ta, bằng không sẽ làm liên lụy gia tộc!”