Kiếm Thanh Huyên cũng bay ra khỏi đầu Cơ Nguyệt, rồi biến mất.
Cơ thể và thần hồn nàng ta dần nhòe đi.
Cơ Nguyệt giương mắt nhìn ra ngoài với vẻ không cam lòng.
Cứ tưởng huy hoàng mới bắt đầu, nào ngờ chỉ đến đây là kết thúc!
...
Diệp Huyên dẫn Diệp Thiển Thiển rời khỏi nhà họ Cơ, tiếp tục đi tới.
Diệp Thiển Thiển hỏi: “Chúng ta cứu nàng ta, vì sang nàng lại bán đứng chúng ta vậy đại ca?"
Diệp Huyên mỉm cười: “Vì đây là nhân tính. Có người có thể vì lợi ích, làm ra chuyện ma quỷ cũng không bằng”.
Diệp Thiển Thiển nhìn hắn: “Vậy sao huynh lại tốt với ta thế?"
Diệp Huyên xoa đầu cô bé: “Ban đầu là vì chủ nhân bút Đại đạo bảo ta đưa muội đi, chắc chắn là có ý xấu, nhưng ta vì muốn được lợi nên đã chấp nhận điều kiện của y”.
Diệp Thiển Thiển khẽ rũ đầu im lặng.
Diệp Huyên cười: “Nhưng bây giờ ta chỉ muốn giúp muội khôi phục ký ức, tìm lại quá khứ mà thôi!"
Diệp Thiển Thiển ngẩng lên: “Nhưng ta không phải người tốt!"
Diệp Huyên không nói gì.
Hắn cũng đang phát sầu, bởi vì nha đầu này tuyệt đối không hề đơn giản.
Bỗng nghe Diệp Thiển Thiển nói: “Ta không muốn về nữa!"
Diệp Huyên sửng sốt: “Sao lại thế?"
Diệp Thiển Thiển lắc đầu: “Chuyện đã qua thì để nó qua. Ta không muốn nhớ lại trước kia nữa, ta muốn theo huynh!"