Diệp Thanh Thanh gật đầu: "Ở rất lâu trước đó, nơi ấy từng xảy ra chiến tranh, vô số kiếm tu chết trận nên nó mới trở thành Kiếm Trủng!"
Diệp Huyên lại hỏi: "Có thể kể về trận chiến kia không?"
Diệp Thanh Thanh nói: "Không có gì hay để kể cả, đều là một đám con kiến thôi!"
Diệp Huyên lại liếc Diệp Thanh Thanh, nàng ta ngừng một lát rồi nói: "Chỉ có vậy thôi, không có gì hay để kể cả!"
Diệp Huyên cạn lời.
Một lát sau, hai người đi tới trước mặt thanh kiếm kia. Giờ phút này, Diệp Huyên cũng thấy rõ thanh kiếm ấy. Nó ít nhất phải cao tới nghìn trượng, bên trên có vô số lỗ hổng.
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Đi thôi!"
Nàng ta dẫn Diệp Huyên đi vào sâu bên trong, ngay khi hai người định bước vào thì chợt có một luồng kiếm thế vô hình ập tới trước mặt. Sau đó, một bóng người xuất hiện.
Bóng người nhìn cả hai nói: "Kẻ bước vào Kiếm Trủng, chết!"