Diệp Huyên nghĩ đến đây thì càng phấn khích hơn.
Nhận người thân!
Ông già nói: “Cậu muốn đến Huyên Thanh Tông sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông già nói với vẻ mặt khác thường: “Cậu đến đó làm gì?”
Diệp Huyên cười haha: “Đến nhận muội muội”.
Muội muội!
Ông già chau mày, đang định nói thì bỗng có một cô gái mặc đồ trắng ở phía xa từ từ bước đến.
Diệp Huyên quay lại nhìn về cô gái áo trắng, mái tóc cô gái dài chấm vai, chân mày sắc sảo, tay cầm một thanh kiếm, rất oai phong.
Cô gái áo trắng bước đến trước quán rượu, liếc nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Cho một bình rượu”.
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Ông chủ nhìn cô gái, sau đó vội vàng mang đến một bình rượu.
Cô gái mở bình rượu ra, uống ừng ực, rượu chảy dài xuống từ khóe miệng nàng ta.
Diệp Huyên nhìn cô gái, chớp chớp mắt.
Cô gái này hào sảng thật.
Lúc này, cô gái đặt bình rượu xuống, nhìn Diệp Huyên, nói: “Đẹp không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đẹp”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngồi đi”.
Diệp Huyên do dự một lát rồi ngồi xuống trước mặt cô gái, mỉm cười, nói: “Xưng hô với cô nương thế nào đây?”
Cô gái thản nhiên đáp: “Diệp Thanh Thanh”.
Diệp Thanh Thanh.
Diệp Huyên ngây ra, sau đó mỉm cười, nói: “Trùng hợp thật, ta cũng họ Diệp, ta tên Diệp Huyên”.
Diệp Thanh Thanh cầm bình rượu lên uống ực một ngụm rồi nói: “Lần đầu đến Thiên Vực Hỗn Loạn sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Thanh Thanh đặt bình rượu xuống, nhìn về Diệp Huyên, nói: “Đến làm gì?”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Đến rèn luyện”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Hơi yếu một chút”.
Diệp Huyên cạn lời.
Sao cô gái này lại nói chuyện thẳng thắn quá thế? Chẳng uyển chuyển chút nào.
Diệp Thanh Thanh nói: “Nếu ngươi muốn rèn luyện thì ta có biết chỗ này, chắc là hợp với ngươi, có hứng thú đến đó không?”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Chỗ nào?”
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên: “Cổ Kiếm Trủng”.
Diệp Huyên chau mày: “Cổ Kiếm Trủng?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu, nàng ta búng ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt ông chủ: “Tính tiền”.
Nàng ta nói xong thì đứng dậy, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi thôi”.
Vừa dứt lời thì nàng ta liền đi về phía xa.
Diệp Huyên đứng đó, không biết nói gì.