Mục Sênh gặm một miếng đùi gà rồi mỉm cười, nói: “Được”.
Nàng ta nói xong thì xòe bàn tay ra, sau đó ấn mạnh về phía Diệp Huyên.
Ầm.
Lần ấn này khiến Diệp Huyên trợn ngược mắt, sau đó ngất lịm đi.
Lúc này, Tiểu Bút xuất hiện bên cạnh Mục Sênh, run rẩy hỏi: “Mục Sênh, hắn không sao chứ?”
Mục Sênh nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Không sao”.
Tiểu Bút do dự một lúc rồi nói: “Đừng có để hắn chết à”.
Nếu Diệp Huyên mà chết thì sẽ to chuyện.
Mục Sênh mỉm cười, nói: “Yên tâm, không chết được đâu”.
Tiểu Bút nghe vậy thì mới thấy yên tâm.
Mục Sênh nhìn Tiểu Bút rồi nói: “Tiểu Bút, bây giờ ngươi theo hắn lăn lộn rồi à?”
Tiểu Bút gật đầu: “Đúng vậy”.
Mục Sênh mỉm cười, nói: “Dù thế nào đi nữa thì cũng cố gắng nhé”.
Tiểu Bút gật nhẹ đầu: “Đa tạ”.
Mục Sênh mỉm cười, không nói thêm gì nữa, tiếp tục gặp đùi gà đang cầm trên tay.
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên ở dưới nước từ từ mở mắt ra, lúc này, hắn cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, không có lấy chút sức lực nào.
Mục Sênh nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Huyên nghe thấy tiếng Mục Sênh thì ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, sau đó yếu ớt đáp: “Tiếp tục nữa không?”
Mục Sênh bước đến trước mặt Diệp Huyên, mỉm cười, nói: “Ngươi tưởng tu luyện thân xác là chuyện rất đơn giản sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Mục Sênh nói tiếp: “Khó hơn gấp trăm lần trong tưởng tượng của ngươi”.
Nàng ta vừa nói vừa phất tay lên, cảnh vật ở đó lập tức biến đổi. Lúc này, Diệp Huyên và Mục Sênh xuất hiện trong một tinh vực băng giá.
Ở đó, Diệp Huyên lạnh đến mức run lên.
Mục Sênh chỉ về bậc thềm đá trong tinh không phía đằng xa rồi nói: “Đi từ đây đến cuối đường”.
Diệp Huyên nhìn về bậc tam cấp bằng đá, nó kéo dài đến tận cuối đường, vốn không nhìn thấy điểm cuối.
Mục Sênh nói: “Đi đi”.
Diệp Huyên nhìn Mục Sênh rồi đi về phía bậc tam cấp đá.
Chỉ cần không phải đối phương chơi hắn thì có khổ có mệt đến đâu đi nữa , Diệp Huyên hắn cũng chịu được.
Sau khi Diệp Huyên bước chân lên thềm đá thì phát hiện chỗ này thật sự rất lạnh.
Lạnh đến tận trong tâm can.