Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Vu Kỳ co rụt lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin được: “Ngươi… Làm sao có thể thế được…”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Vu Kỳ: “Những thứ ngươi coi là kiêu ngạo trong mắt ta chẳng là gì hết. Ta không giết ngươi không phải vì sợ gia tộc của ngươi, còn lý do vì sao thì ngươi tự nghĩ đi”.
Nói xong hắn quay đi.
Vu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi không phải Thiện Ác Cảnh!”
Ở đằng xa, Diệp Huyên không quay đầu lại, biến mất ở cuối đường.
Nét mặt Vu Kỳ trở nên cực kỳ khó coi.
Mất rồi!
Hắn ta không ngờ thực lực của Diệp Huyên lại đáng sợ đến thế.
Hoá ra thằng hề lại là mình!
Lúc này hắn ta mới hiểu vì sao tiểu thư lại kết bạn với người này.
Haiz!
Vu Kỳ thở dài, quay người rời đi.
…
Diệp Huyên trở về chợ đêm, hắn lại tới Đạo Hội lần nữa.
Thấy Diệp Huyên vào, cô gái áo trắng ngẩn ra nhưng vẫn tiến lên cười chào hỏi: “Công tử, lại gặp nhau rồi”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Đúng thế”.
Cô gái áo trắng hỏi: “Công tử muốn lấy chiếc vòng đó à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta muốn xem thứ khác”.
Cô gái áo trắng cười đáp: “Được ạ! Công tử muốn xem gì cứ nói với ta, ta sẽ giới thiệu cho công tử!”
Diệp Huyên cười: “Ta muốn lên tầng trên cùng xem thử”.
Đạo Hội có sáu tầng, càng lên cao thì vật càng quý giá.
Nghe lời Diệp Huyên nói, nụ cười của cô gái áo trắng dần biến mất.
Diệp Huyên nói: “Không được à?”
Cô gái áo trắng trầm giọng bảo: “Diệp công tử, rất xin lỗi, muốn lên tầng sau thì phải chứng minh tài chính trước”.
Chứng minh tài chính!
Diệp Huyên chớp mắt: “Bao nhiêu tiền thì mới có thể lên được tầng sáu?”
Cô gái áo trắng đáp: “Ít nhất phải năm trăm triệu”.