Diệp Huyên lấy kiếm Thanh Huyên ra, sau đó chém một nhát lên Huyền Thuỷ Tinh.
Rắc!
Huyền Thuỷ Tinh lập tức nứt ra.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn ông lão: “Lời ông nói có được tính không?”
Nghe vậy, sắc mặt ông lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên: “Ngươi… Kiếm của ngươi...”
Diệp Huyên đưa tay ra.
Ông lão im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Không phải ông định đánh bài chuồn đấy chứ?”
Ông lão bảo: “Các hạ thật âm hiểm! Ta nhận thua!”
Nói xong ông ta xoè tay, Huyền Thuỷ Tinh bay tới trước mặt Diệp Huyên, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên cười bảo: “Ta mua thứ này”.
Vừa nói hắn vừa khẽ động ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt ông lão.
Trong nhẫn chứa đồ vừa đủ hai triệu viên Đạo Tinh.
Ông lão thảng thốt: “Ngươi…”
Diệp Huyên cười bảo: “Ta không có ý bắt chẹt ông, ta chỉ muốn nói cho ông biết Huyền Thuỷ Tinh này không phải thứ cứng nhất trên đời thôi”.
Nói xong hắn nhìn Vân Kỳ: “Chúng ta đi thôi”.
Vân Kỳ gật đầu.
Hai người rời đi!
Ông lão nhìn nhẫn chứa đồ trong tay, trầm mặc hồi lâu, nhìn theo hướng Diệp Huyên và Vân Kỳ rời đi rồi lẩm bẩm: “Thanh kiếm đó… thật đáng sợ!”
…
Sau khi ra ngoài, Vân Kỳ hỏi: “Ngươi mua thứ đó làm gì?”
Diệp Huyên đáp: “Thứ này có thể chế tạo chiến giáp”.
Vân Kỳ bảo: “Đúng thế. Nhưng nếu ngươi cần chế tạo chiến giáp thì một mảnh là quá ít. Ngươi phải mua vài mảnh, nhưng thứ này thực sự quá khó mua”.
Diệp Huyên gật đầu, đang định nói thì lúc này một bóng người ở phía xa đột nhiên bay lên trời.
Vân Kỳ và Diệp Huyên nhìn theo bóng người trên bầu trời, lúc này một tia sét đột nhiên xoẹt qua bầu trời.
Vụt!
Bóng người ấy lập tức bị tia sét đánh trúng.
Xoá sổ!