Ông ta chỉ tay về bên phải: “Đi thêm nghìn dặm nữa sẽ có một hang động tên Thiên Phủ. Năm xưa Vạn Lực từng chữa thương nơi đó, ta không biết y có còn sống hay không, nhưng y có rất nhiều bảo vật, các ngươi có thể thử xem”.
Vân Kỳ và Diệp Huyên đồng loạt nhìn theo. Vân Kỳ hỏi: “Thước Lâm Giới nằm trong tay ông đúng không?"
Thiên Lâm Giới lập tức nheo mắt, một tia lạnh lùng lóe lên trong đồng tử.
Vân Kỳ: “Chừng nào còn giữ nó, ông sẽ gặp tai họa!"
Thiên Lâm Giới hạ giọng: “Hay ngươi định mật báo?"
Vân Kỳ cười: “Nếu ông còn ẩn nấp thì có thể kéo dài hơi tàn thêm chút nữa, nhưng bây giờ...”
Nàng ta vươn tay, đẩy một quyển trục sang cho Thiên Lâm Giới.
Ông ta mở ra nhìn, sắc mặt lập tức sạm lại.
Vân Kỳ: “Ta có được nó, người khác cũng có thể. Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, ông có lẽ sẽ không sợ, nhưng bây giờ...”
Nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông bằng được bao nhiêu phần khi ấy?"
Thiên Lâm Giới không đáp.
Vân Kỳ nhìn ông ta: “Dám bỏ thì mới có được”.
Thiên Lâm Giới vẫn im lặng.
Vân Kỳ khẽ cười, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta đi”.
Thiên Lâm Giới bỗng lên tiếng: “Nếu ta đưa nó cho cô, ta sẽ được ích lợi gì?"
Vân Kỳ quay lại nhìn: “Ta nói lời này hơi phũ phàng, nhưng ông nghĩ ông có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"
Sắc mặt Thiên Lâm Giới kém hẳn đi.
Vân Kỳ không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Thiên Lâm Giới bỗng nói: “Ta cho cô!"
Vân Kỳ không thèm quay lại: “Không thèm!"
Thiên Lâm Giới: “...”
Vân Kỳ và Diệp Huyên vừa đặt chân xuống núi thì cảm nhận được mười mấy khí tức kinh khủng lướt qua chân trời, xông thẳng lên núi.
Thấp nhất trong đó cũng đã đến Trật Tự Cảnh, mà người cầm đầu còn là Thiên Vị Cảnh!
Thiên Vị Cảnh!
Đội ngũ này khiến Diệp Huyên đanh mặt lại.
Sau đó, có tiếng gầm phẫn nộ của Thiên Lâm Giới vang lên từ đỉnh núi: “Láo toét!"
Theo sau là hàng loạt tiếng nổ ầm vang, tản ra luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Toàn bộ ngọn núi Lâm Giới hóa thành cát bụi trong phút chốc.