Bút Đại Đạo bảo: “Nàng quản lý Thiện Ác Đạo nhưng không phải Thiện Ác Cảnh, phải biết rằng Thiên Đạo cũng biết tự mình tu luyện mà”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: “Ta và chủ nhân bút Đại Đạo đã thế này rồi, nàng ấy có giúp ta không?”
Bút Đại Đạo thở dài: “Đại ca, chủ nhân không định làm gì cậu cả! Còn mấy người của Pháp giới kia, cậu đừng để ý đến mấy tên ngốc đó, bọn họ chỉ luyện chế đan dược thôi”.
Diệp Huyên hạ thấp giọng hỏi: “Ý huynh là chúng ta đi tìm Thiện Ác Thiên Đạo?”
Bút Đại Đạo trả lời: “Đúng thế. Cậu yên tâm, chúng ta đi tìm nàng ấy chắc chắn nàng ấy sẽ giúp”.
Diệp Huyên không hiểu hỏi: “Vì sao lại giúp?”
Bút Đại Đạo cười: “Nàng ấy vẫn sẽ nể mặt Tiểu Bút ta”.
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Bút nói như vậy khiến hắn chợt thấy hơi hoảng sợ.
Nể mặt Tiểu Bút?
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Tiểu Bút không hề có thể diện gì ở Đạo Môn cả, còn chẳng đáng tin bằng Tiểu Tháp.