Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Yên tâm, rất nhanh thôi ngươi sẽ không cần phải thấy phiền phức nữa”.
Vừa nói hắn ta vừa nắm tay phải lại, một luồng khí thế đáng sợ khoá chặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên thở dài: “Ta chỉ nói lý lẽ một lần thôi, ta và nàng ta thật sự không có quan hệ gì, ta không muốn tham gia vào chuyện của các ngươi, bây giờ ngươi đi thì ta sẽ không giết ngươi”.
Diệp Huyên lại khẽ thở dài: “Thế gian này đúng là hỗn loạn, ta nói lý mà không ai nghe…”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết ta là ai không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Hàn tộc”.
Diệp Huyên vẫn lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.
Người đàn ông châm chọc: “Đến Hàn tộc thế lực siêu hạng mà cũng chưa nghe bao giờ, đúng là đáng buồn”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Ta là học giả, ta sẽ không động một cái là giết người như phụ thân ta, dù sao ta cũng là người có văn hoá, vẫn thích thuyết phục mọi người bằng đức hạnh. Tuy nhiên nếu nói lý rồi mà không nghe thì ta chỉ đành đưa ngươi đi gặp Thiên Diệp thôi”.
Nói xong hắn rút kiếm ra.
Phụt!
Đầu của người đàn ông bay ra ngoài.
Thiên Diệp: “…”
Giết trong nháy mắt!
Hiện tại đối Diệp Huyên mà nói, cho dù là ”đầu sỏ” thời viễn cổ thì cũng chỉ là con kiến!
Sau khi người đàn ông bị giết trong nháy mắt, một hơi thở khủng bố đột nhiên trào ra từ cơ thể hắn ta!
Diệp Huyên nhíu mày.
Rất nhanh, hơi thở khủng bố kia thế nhưng lại khoá chặt linh hồn vốn sắp tan biến của người đàn ông!
Diệp Huyên mặt không chút biểu cảm: “Người mà ta muốn giết, không ai có thể giữ!”
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một sợi kiếm quang bay ra!