Nghe Diệp Huyên nói vậy, lúc này Hình Linh mới hồi thần lại, nàng ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, run giọng nói: "Cậu... Cậu không phải bá chủ viễn cổ, cậu là..."
Diệp Huyên cười nói: "Đừng kinh ngạc nữa! Chúng ta vào thành thôi!"
Nói xong, hắn đi về phía xa xa.
Ông lão và Tô Tín cũng vội vàng đi theo sau.
Hình Linh đứng tại chỗ lắc đầu cười, rồi cũng nối gót theo.
...
Một canh giờ sau, mấy người đã đến trước một tòa thành cổ hùng vĩ.
Nghịch Loạn Thành!
Vừa tới Nghịch Loạn Thành, Diệp Huyên đã cảm nhận được vô số lệ khí.
Diệp Huyên nhìn về phía thành, chân mày hơi nhíu lại.
Tòa thành này có lệ khí quá nồng nặc.
Đúng lúc này, Hình Linh đột nhiên chỉ về phía xa: "Cậu nhìn kìa".
Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cách đấy không xa có hai người đang bị mười mấy người vây quanh.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là huynh muội nhà họ Tiết!
Mà lúc này đây, vẻ mặt của đôi huynh muội này vô cùng nghiêm nghị, vai phải của Tiết Bạch còn đang bị một thanh kiếm cắm vào, bị thương nặng!
Mà lúc này, hai huynh muội cũng nhìn thấy Diệp Huyên, cả hai đều rất sửng sốt, bọn họ không ngờ Diệp Huyên vẫn còn sống!
Không chỉ thế, ông lão bá chủ viễn cổ lúc trước bây giờ lại còn cung kính đi theo sau Diệp Huyên nữa
Xảy ra chuyện gì?
Hai huynh muội Tiết Đồng đều ngây ra.
Mà lúc này, đám cường giả đang vây quanh hai người cũng nhìn về phía nhóm Diệp Huyên, lúc nhìn thấy ông lão bên cạnh hắn, sắc mặt của chúng lập tức trở nên nghiêm nghị.
Lúc này, Tiết Đồng vội hô lên: "Diệp công tử!"
Thấy thế, người đàn ông trung niên cầm đầu đứng trước mặt Tiết Đồng nhíu mày lại.
Quen nhau à?
Ông ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của ông lão đứng cạnh Diệp Huyên, lúc này đây, trong lòng ông ta đã có ý định rút lui! Bọn họ là những người liếm máu trên lưỡi đao để sống qua ngày, biết ai có thể chọc được, ai không thể! Nhóm người trước mặt này chắc chắn không thể trêu vào!
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên nhìn về phía Tiết Đồng, chớp mắt: "Chúng ta quen nhau lắm à?"
Nghe vậy, Tiết Đồng bỗng sững sốt, chẳng mấy chốc, vẻ mặt nàng ta đã trở nên vô cùng khó coi: "Diệp công tử, ngươi..."
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Chúng ta không quen, cảm ơn".