Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10319: “Trùm Đạo Cổ?”  




Vô Biên nhìn thoáng qua hai người, sau đó nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng trong thời đại của ta, còn ai có thể so sánh với ta à?”



Hai người im lặng!



Nói một hồi sao lại khoác lác rồi?



Vô Biên lại nói: “Trong thời đại của ta, tất cả mọi người đều bị ta áp đảo, ta chính là vô địch!”







Thần Minh đột nhiên nói: “Vậy vì sao chủ nhân bút Đại đạo lại vứt bỏ ông?”



Vô Biên lạnh lùng nói: “Lúc đó ông ta nghèo! Không ai đọc, cho nên không viết nữa!”



Hai người không hiểu ông ta nói gì.





Vô Biên cũng im lặng đi về phía xa.



Hai người đưa mắt nhìn nhau, cực kỳ nghi hoặc.



Chủ nhân bút Đại đạo nghèo?



Không thể nào!



Đối với chủ nhân bút Đại đạo, có lẽ tiền chỉ là một con số thôi mà?



Sao y có thể nghèo được?



Hai người đều thấy khó hiểu.







Chẳng mấy chốc, ba người nhóm Vô Biên Chủ đã đi vào trong bí cảnh.



Tăng Vô chần chừa một lát rồi nói: “Kháo Sơn Vương…”



Vô Biên Chủ lạnh nhạt đáp: “Kháo Sơn Vương thì sao? Ta sợ hắn à? Hả?”



Tăng Vô nhìn Vô Biên Chủ: “Ta cũng không nói là ông sợ hắn!”



Vô Biên Chủ lạnh nhạt nói: “Chúng ta làm chuyện của chúng ta, hắn làm chuyện của hắn, không liên quan đến nhau!”



Tăng Vô gật đầu: “Được!”



Lúc này Thần Minh đột nhiên nói: “Vô Biên, Đan Tông thượng cổ này là một tông môn thế nào vậy?”



Vô Biên đáp: “Đây là một tông môn luyện đan, rất giàu có!”



Thần Minh hơi tò mò: “Sao bọn họ lại bị tiêu diệt thế?”



Vô Biên im lặng một lúc lâu mới nói: “Động phải người không nên động vào?”



Nghe vậy, Thần Minh và Tăng Vô đồng loạt nhìn về phía Vô Biên Chủ.



Vô Biên Chủ hờ hững nói: “Không phải ta! Còn nữa, ta chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý nào! Đừng xem ta như nhân vật phản diện thế!”



Hai người: “…”







Vô Biên nói tiếp: “Bọn họ động phải một vị trùm Đạo Cổ, bị vị đó tiêu diệt!”







Tăng Vô hơi tò mò: “Trùm Đạo Cổ?”







Vô Biên gật đầu: “Mỗi vị trùm Đạo Cổ đều sống ít nhất hơn trăm triệu năm! Bọn họ cắt đứt với mọi việc, trốn ở Hư Vô Chi Địa trong truyền thuyết!”







Tăng Vô nhíu mày: “Trốn?”