Thị Ly mới bảo: "Diệp tộc từ trước đến giờ luôn đại diện cho Cổ Hoang, thế hệ trẻ cũng thế, nhưng bây giờ sự xuất hiện đột ngột của ngươi khiến cho bọn họ cảm thấy nguy cơ, nên không dám làm kiêu nữa!"
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười.
Thị Ly nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi không tức giận à?"
Diệp Huyên có hơi nghi hoặc: “Tức giận cái gì?”
Thị Ly nhìn Diệp Huyên một lát rồi cười bảo: "Diệp công tử, không thể không nói, con người của ngươi thật sự rất tốt, mặc dù có lúc lên xuống thất thường, hì hì..."
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối đen lại.
Nói cái gì vậy?
Thị Ly lại bỗng nói: "Diệp tộc không ẩn mình nữa theo một góc độ nào đó cũng là một chuyện tốt, hơn nữa Diệp công tử cũng đừng lo, bởi vì kẻ địch của Diệp tộc xưa nay đều không phải là Cổ Hoang".
Diệp Huyên nói: "Vũ trụ Thứ Nguyên?"
Thị Ly gật đầu: "Đúng!"
Diệp Huyên cũng khẽ gật đầu.
Trong mắt Thị Ly ánh lên một tia lo lắng, nhẹ giọng nói: "Lần này vũ trụ bình hành nói rõ là muốn đối đầu với vũ trụ thứ nguyên rồi! Chí ít là trong thế hệ trẻ!"
Diệp Huyên im lặng.
Nơi nào có người thì ắt có tranh đấu.
Huống chi là hai vũ trụ?
Diệp Huyên nhìn về phía xa, trong lòng thầm thở dài, thật ra hắn chỉ muốn mở thư viện thôi mà!
Mở thư viện, ra vẻ, tán tỉnh các cô nương, tốt biết bao nhiêu?
Lúc này, Thị Ly đột nhiên nói: "Diệp công tử, nghe nói lúc trước Tần Quan cô nương lúc trước có đánh một trận với Lục Triêu Tịch, hơn nữa còn đánh thắng, đúng không?"