Từ sau lần bị mất mặt ở Thánh Thành, Cô Diệp đã bị nhốt lại rồi!
Bây giờ đột nhiên được thả ra, đương nhiên gã rất vui vẻ, nhưng khi bị đưa tới trước mặt mấy người Lan Hưu, gã lập tức bối rối!
Những người này đến tìm gã làm gì?
Lan Hưu chỉ Cô Diệp: “Hắn là Cô Diệp à?”
Cô Nhiễm gật đầu: “Phải!”
Lan Hưu nổi giận: “Cô tộc ông đúng là không biết xấu hổ giống hệ Cô Diệp kia, còn muốn lừa bọn ta1 Rõ ràng hắn không phải Cô Diệp!”
Cô Diệp: “…”
Cô Nhiễm trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”
Lan Hưu nổi giận: “Hiểu lầm cái gì? Ông mau bảo Cô Diệp ra đây!”
Sắc mặt Cô Nhiễm cũng trở nên nặng nề: “Các người đang cố ý gây chuyện đúng không?”
Thật ra ông ta cũng không sợ những thiên tài của vũ trụ thứ nguyên này, phải biết rằng nơi này là vũ trụ bình hành, có quy định người của vũ trụ thứ nguyên không thể ra tay ở đây!
Lan Hưu đang định nói tiếp thì Cố Triều Tịch ở bên cạnh chợt nói: “Ông ta không lừa chúng ta!”
Lan Hưu nhìn về phía Cố Triều Tịch, nàng ta nói: “Vẽ hình nam tử kia ra đi!”
Lan Hưu gật đầu, hắn ta mở lòng bàn tay, một Thứ Nguyên Chi Lực bay ra, hình dáng của Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện.
Thấy Diệp Huyên, Cô Diệp sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói: “Diệp Huyên?”
Diệp Huyên?
Nghe vậy, Lan Hưu nhíu mày: “Ngươi nói người này là Diệp Huyên?”
Cô Diệp gằn giọng: “Đúng vậy! Người này là Diệp Huyên của thư viện Quan Huyên kia, bây giờ hắn đang ở Ngoại Vực! Ta có thể dẫn các ngươi đi!”
“Câm miệng!”
Cô Nhiễm lạnh lùng nhìn Cô Diệp: “Cút trở về!”
Ông ta không muốn động vào những yêu nghiệt của vũ trụ thứ nguyên này, nhưng Diệp Huyên có Vô Biên Chủ làm chỗ dựa, ông ta cũng không muốn động vào!
Động vào những sát tinh này làm gì?
Cô Nhiễm nhìn mấy người Lan Hưu, sau đó rời đi.
Lan Hưu đứng tại chỗ với nét mặt tái xanh: “Đúng là đồ mặt dày! Không ngờ người này lại dám lừa chúng ta, trời ạ! Trên đời sao lại có một người không biết xấu hổ như thế chứ? Đúng là làm mới tam quan của ta!”
Mấy người thứ nguyên khác: “…”
Cố Triều Tịch đột nhiên nói: “Đi đến thư viện Quan Huyên!”