874: Ngươi Thử Là Biết Thôi Mà
"Nếu không phải do ả ta...”, chợt như nghĩ đến gì đó, nó ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa.
Diệp Huyên tiếp lời: “Thần tộc các ngươi vứt bỏ nàng ấy trước, bây giờ trách ai?"
Yêu thú im lặng một hồi mới nhỏ giọng nói: “Người vứt bỏ ả ta là tộc trưởng, liên quan gì đến ta đâu...!Sao lại đánh ta chứ...”
Nghe nó lí nhí đáng thương như vậy, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Các ngươi có hận nàng ấy không?"
Yêu thú nhỏ cúi gằm mặt, một hồi sau mới lắc đầu: “Thần tộc đã không còn rồi”.
Nói xong, nó lủi thủi lùi vào một góc.
Diệp Huyên hỏi với theo: “Ngươi vừa nói cái ấn này là rác rưởi à?"
Vẻ buồn bã trên mặt yêu thú thoáng chốc bay sạch, được thay bằng một nụ cười khinh khỉnh: “Không phải rác thì là gì? Phàm nhân các ngươi thì có được thứ gì tốt chứ?"
Diệp Huyên lại mỉm cười: “Ta có một thứ ngay cả Thần tộc các ngươi cũng không có”.
Con yêu thú không nói gì, chỉ dùng vẻ mỉa mai khinh bỉ đáp lại.
"Dám cá không? Nếu thứ trong tay ta hơn được hết thảy những thứ của Thần tộc thì ngươi phải cho ta chút máu tươi”.
Yêu thú vừa nghe vậy lập tức nheo mắt lại, một tia hung ác lóe lên trong đồng tử: “Phàm nhân, ngươi chỉ nhăm nhe lấy máu ta thôi!"
Diệp Huyên bật cười: “Xem ra ngươi không dám rồi”.
Yêu thú bật lại: “Nếu thứ ngươi lấy ra chỉ là rác rưởi thì ngươi và hai ả kia lập tức rời khỏi đây, không được bén mảng trở lại nữa!"
"Một lời đã định”, Diệp Huyên sảng khoái đáp ứng.
Đối phương cười ruồi: “Tên người kia, ngươi căn bản chưa trải sự đời, không biết gì về sự uy phong của Thần tộc ta, bằng không ngươi sẽ nhận ra hành động của ngươi ngu xuẩn đến nhường nào, ngươi...”
Đúng lúc ấy, một thanh kiếm xuất hiện.
Con yêu thú đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt, cuống quít lủi thẳng vào góc tường, hai mắt trợn to đầy kiêng kỵ.
Diệp Huyên điềm nhiên hỏi lại: “Thế Thần tộc có thanh kiếm này không?"
Yêu thú: “...”
Ở trong lòng, Diệp Huyên lại hỏi: “Giản cô nương đánh giá kiếm này thử xem”.
Sau một hồi im lặng, Giản Tự Tại lên tiếng: “Đứng đầu phàm nhân, đỉnh cao kiếm đạo, vượt mặt thần linh”.
Những lời này khiến Diệp Huyên ngây ra một lúc mới khẽ đáp: “Ta cứ tưởng cô nương sẽ chê nó”.
Giản Tự Tại thản nhiên: “Thừa nhận sự ưu việt của người khác cũng không phải chuyện khó gì.
Nàng ta tuy chỉ là phàm nhân nhưng lại mạnh hơn cả thần”.
"Vậy ngươi không thể thừa nhận ta cũng rất giỏi à?", Diệp Huyên thấp giọng hỏi.
"Bằng tuổi ngươi, ta đã một mình tru diệt toàn bộ cường giả cao cấp nhất Thần tộc rồi...!Xin lỗi, không phải ta cố ý đả kích ngươi, chỉ là da mặt ngươi dày quá, ta thật sự hết cách”.
Diệp Huyên: “...”
Hắn quyết định không thèm đếm xỉa gì đến cái người cứ thích lái cuộc trò chuyện vào ngõ cụt như Giản Tự Tại nữa mà quay lại nhìn con yêu thú nhỏ.
Thấy nó có vẻ bồn chồn ra mặt, hắn cười hỏi: “Sao? Thần tộc có thanh kiếm này không?"
Hai tròng mắt nó nhìn xoáy vào hắn: “Sao...!sao ngươi lại có Thần vật bực này...”
Diệp Huyên lập tức nghiêm mặt đáp: “Ngươi còn chưa hiểu à? Bởi vì ta chính là thiên tài kiếm đạo tuyệt thế có một không hai trên đời, bậc kỳ tài ngút ngàn như ta..”.
"Dừng!", yêu thú tức tối trừng mắt: “Ngươi nói chuyện bình thường được không?"
Diệp Huyên: “...”
Một cái móng nhỏ vươn ra chỉ vào hắn: “Mặt ngươi còn dày hơn cả vảy của tộc Huyền Quy nữa!"
Diệp Huyên trơ ra: “Nói lẹ đi, Thần tộc ngươi có bảo vật giống thế này không?"
Hắn vội vàng thu nó vào, sau đó hỏi đối phương: “Máu của ngươi so với máu Long tộc thì thế nào?"
.
875: Căn Nguyên Chi Linh Ư?
Máu vừa xuống bụng, một luồng sức mạnh khổng lồ tràn ra từ bên trong cơ thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nóng rát như bị thiêu trên lửa. Không, không phải cảm giác mà thật sự chính là như vậy.
Con yêu thú gần đó cũng há hốc mồm khi chứng kiến cảnh này.
Trong tháp Giới Ngục, tiếng thở dài khe khẽ của Giản Tự Tại vang lên: “Thằng ngốc này...”
Diệp Huyên: “...”
Độc Cô Huyên ở bên cạnh nhìn mà lòng như lửa đốt, bắn những ánhh mắt nôn nóng sang con yêu thú. Nó lạnh nhạt đáp: “Máu tươi của ta tất nhiên chí cương chí dương, nếu hắn có thể vượt qua, ắt sẽ được nhiều lợi lớn, bằng không...”
Bỗng nhiên nó biến sắc: “Nếu ả ta cho rằng ta hại chết hắn... Không được, hắn không thể chết được!" <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vừa dứt lời, nó đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, vươn một chân ra đặt lên vai hắn. Trong chớp mắt, một nguồn năng lượng ùa vào xua tan quầng lửa quanh người Diệp Huyên đi, cuồn cuộn chui vào cơ thể, bắt đầu bảo vệ nội tạng, xương cốt và kinh mạch của hắn.
Không biết qua bao lâu sau, cơ thể Diệp Huyên dần khôi phục trạng thái bình thường. Yêu thú nhỏ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
"Cơ thể hắn đang phát sinh biến hóa, đừng có đụng vào”.
Độc Cô Huyên vội vã chạy đến ôm hắn thì bị lời cảnh báo của nó khiến cho khựng lại. Đôi mắt bà chăm chú nhìn Diệp Huyên, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
Đúng lúc ấy, yêu thú ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến, đó là Cổ Liêm của nhà họ Cổ.
Sau lưng gã ta là hai lão già khoác áo bào trắng, trong tay mỗi người cầm một cây trượng trắng rất dài, hai chân đều lơ lửng khỏi mặt đất.
Thấy họ đi đến, Độc Cô Huyên vội vàng đẩy Diệp Huyên và Diệp Liên ra sau lưng.
Yêu thú nhỏ chỉ giương mắt nhìn với vẻ dửng dưng.
Cổ Liêm không khỏi quan sát Diệp Huyên đang xụi lơ trên mặt đất một hồi trước khi quay sang nói với yêu thú nhỏ: “Nhà họ Cổ ta không có ý thù địch với ngài, không biết ngài có thể bỏ qua việc này không?"
Đối phương vẫn trốn rịt trong góc, không ừ hử gì.
Cổ Liêm im lặng trong chốc lát rồi vung hai quả trái cây màu tím đến trước mặt nó: “Chút lòng thành nhỏ, mong ngài vui lòng nhận cho”.
Yêu thú thấy thế thì cũng không khách khí, nhưng khi nó vừa vươn vuốt ra, một bóng người tí hon đã bất thình lình vọt đến.
Là Tiểu Linh Nhi!
Một tia tham lam xẹt qua nơi đáy mắt Cổ Liêm rồi nhanh chóng biến mất. Thấy gã nhìn sang, yêu thú nhỏ lãnh đạm nói: “Ta không biết nó là ai”.
Câu trả lời này khiến khóe môi gã ta cứng đờ, do dự một hồi rồi lại đẩy hai quả trái cây tím khác sang.
Cũng như lần trước, Tiểu Linh Nhi lại lao ra cướp lấy nhanh như một tia chớp.
Yêu thú: “...”
876: Hai Vị, Ra Tay Đi”.
Đúng lúc ấy, Cổ Liêm bỗng nhào đến trước mặt Diệp Huyên, yêu thú nhỏ cũng thoắt cái biến mất.
Uỳnh!!
Sau một tiếng nổ, gã ta lui lại, gắt lên với yêu thú: “Ngài có ý gì?!"
Nó đáp lại bằng đôi mắt lạnh căm: “Cút!"
Cổ Liêm bỗng mỉm cười: “Hai vị, ra tay đi”.
Gã ta vừa dứt lời, hai lão già sau lưng đồng loạt biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trước mặt yêu thú nhỏ. Gương mặt nó vặn lại vì dữ tợn, sau đó vỗ hai móng vào nhau.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Ầm!
Một luồng uy áp khổng lồ bất ngờ lao ra ép hai lão già phải đứng lại tại chỗ, nhưng một khắc sau đó, một cột sáng xuất hiện bao trùm lấy yêu thú.
Nó lao cả người đến nhưng cột sáng chỉ chấn động kịch liệt, tuy nứt ra nhưng lại không vỡ.
Một lão già hét lên với Cổ Liêm: “Nhanh lên! Chỉ cầm chân nó được tối đa nửa khắc thôi!"
Cổ Liêm gật đầu rồi lao đến trước Diệp Huyên. Độc Cô Huyên nhảy ra cản đường nhưng chưa kịp ra tay đã bị gã ta chộp lấy cổ họng. Khi bà bỗng dưng biến mất, gã ta xoay người tung chưởng.
Ầm!
Cổ Liêm không để ý đến người phụ nữ đang liên tục lui bước về sau mà lại giáng một chưởng vào Diệp Huyên. Đúng lúc ấy, Diệp Liên xuất hiện, phẫn nộ quát to: “Đừng hòng làm hại anh ta!"
Cô bé vung tay phải lên, một luồng khí rét buốt phun về phía Cổ Liêm.
"Cút!"
Gã ta cả giận gào thét, vung tay chấn vỡ luồng khí lạnh của Diệp Liên. Đúng lúc ấy, cột sáng đang giam cầm yêu thú nhỏ ở gần đó bỗng nhiên vụn vỡ.
Hai lão già hốt hoảng bỏ chạy, Cổ Liêm cũng biến sắc. Dưới tình huống cấp bách, gã trực tiếp cắp lấy Diệp Liên rồi biến mất.
Sắc mặt Độc Cô Huyên trắng bệch, cuống quít muốn đuổi theo thì ba người kia đã biến mất.
Đồng thời, một bàn tay vươn ra níu bà lại.
Giọng nói Diệp Huyên vang lên: “Để con đi!"
Bà vội vàng đỡ lấy tay hắn khuyên can: “Nội tình nhà họ Cổ rất sâu, cường giả bên trong nhiều như nấm sau hè, con không nên đến đó...”.
Diệp Huyên rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục, mà khi hắn vừa bước ra ngoài, một quang trận to lớn khóa chặt hắn lại.
Chân phải Diệp Huyên dẫm xuống một cái, một luồng kiếm quang vuột lên từ mặt đất.
Ầm!
Quang trận kia lập tức vỡ nát trong nháy mắt.
877: Kiếm Khí Âm Linh!
Mà lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông lão đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng linh kiếm phóng ra từ hộp kiếm sau lưng hắn!
Xoẹt!
Ông lão vừa mở miệng, đầu đã văng ra ngoài.
Máu tươi tuôn như suối!
Diệp Huyên đang định rời đi, bỗng một bóng đen tự xa xa lóe lên rồi biến mất.
Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra chém!
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, một tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, làm tê liệt cả khoảng không.
Ầm!
Toàn bộ chân trời đều rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người chợt lui ra.
Người này chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên lùi những trăm trượng, mà khi hắn vừa dừng lại, không gian dưới chân đã vỡ nát, đồng thời lan tràn vết nứt ra phía sau với tốc độ cực nhanh.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là một thanh niên. Thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào, tay phải cầm trường thương, thương dài chín thước, toàn thân đỏ đậm, mũi thương treo một sợ tơ hồng.
Thanh niên nọ nhìn Diệp Huyên một lát, khóe miệng bỗng cong lên một nụ cười châm chọc: "Thiên tài kiếm đạo? Chỉ đến thế thôi?"
Nói xong, y đi về phía Diệp Huyên: "Diệp Huyên, ta là Thế tử nhà họ Cổ, Cổ Bình, hôm nay ta muốn..."
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên biến mất, giữa tinh không, một luồng kiếm quang như sao rơi chợt lóe lên.
Khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất đó, sắc mặt Cổ Bình bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn!
Chiêu kiếm này nhanh quá!
Lúc này đây, Cổ Bình rút hết sự coi thường trong mắt lại, y nằm chặt trường thương trên tay rồi giẫm chân một cái.
Ầm!
Toàn bộ không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số ngọn lửa bùng lên trên trường thương trong tay y, nháy mắt, trước mặt y đã xuất hiện một biển lửa, cùng lúc đó, y chĩa trường thương về phía trước rồi đâm mạnh, như nộ long xông ra biển, có thể xuyên qua tất cả.
Kiếm đến.
Xa xa, tròng mắt Cổ Bình bỗng co rụt lại, vội đâm thương ra, nơi mũi thương đi qua không gian đều bị xé rách, vô cùng đáng sợ.
Kiếm lại đến.
Xoẹt!
Trường thương lập tức bị ăn mòn, kiếm xuyên qua cổ họng của Cổ Bình, máu tươi bắn tung tóe!
878: Kết Cục Của Nhà Họ Độc Cô
Phía sau Cổ Bình, Diệp Huyên cũng chỉ nhẹ nhàng vươn tay, chuôi kiếm Khí Âm Linh lập tức trở về tháp Giới Ngục.
Cổ Bình nhìn chằm chằm hắn: "Kiếm này của ngươi..."
Vừa nói đến đó, Diệp Huyên bỗng xoay người chém một kiếm về phía trước.
Xoẹt!
Đầu Cổ Bình bị chém bay.
Diệp Huyên lại đâm thêm một chiêu, kiếm lập tức xuyên thủng đầu Cổ Bình, một khắc sau, hắn biến mất giữa tinh không mịt mù. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Huyên vừa rời đi, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng đột nhiên xuất hiện. Phía sau ông ta còn có một ông lão.
Người đàn ông trung niên nhìn hướng Diệp Huyên rời đi, không nói gì.
Ông lão có chút khó hiểu: "Vì sao không ra tay?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Người này không bình thường".
Ông lão trầm giọng nói: "Hướng hắn đi là nhà họ Cổ, chuyến đi này của hắn chắc chắn là tự chui đầu vào lưới, nếu bây giờ chúng ta không ra tay, vậy thì không dưng lại để nhà họ Cổ được lợi rồi".
Người đàn ông trung niên lạnh lùng đáp: "Tại sao hắn dám đến nhà họ Cổ?"
Ông lão khẽ nhíu mày: "Ý người là hắn có chỗ dựa?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Người này mang bảo vật trong thân mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, như vậy bản thân hắn đã không hề bình thường rồi. Hơn nữa, hắn ở tầng chín của Vô Gian Luyện Ngục, con yêu thú kia gi3t chết mấy tên cường giả nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ, nhưng hắn vẫn sống rất tốt, ông thấy người này bình thường không?"
Ông lão trầm mặc.
Người đàn ông trung niên lại khẽ nói: "Nam Võ Tông không ra tay hẳn là vì muốn tiếp tục quan sát thử xem".
Nói xong, ông ta nhắm hai mắt lại: "Tuy bảo vật rất hấp dẫn, nhưng lại phỏng tay, hiện tại mà có được nó, chẳng khác gì tự châm lửa thiêu thân".
Ông lão trầm giọng nói: "Tông chủ, bảo vật này tuy phỏng tay, nhưng cũng có thể là cơ hội mới cho Bắc Võ Tông ta, một cơ hội vượt qua Nam Võ Tông và Thánh Địa, thậm chí là Vị Ương".
Người đàn ông trung niên cười nói: "Kết cục của nhà họ Độc Cô, ông thấy chưa?"
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông trung niên đã khoát tay: "Đến nhà họ Cổ xem sao, xem thử thiếu niên này đối phó với nhà họ Cổ như thế nào. Tam Thánh ở nhà họ Cổ không đơn giản đâu!"
Cái đầu này chính là đầu của Thế tử nhà họ Cổ - Cổ Bình.
Diệp Huyên đến dưới tường thành, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lão đang định nói chuyện thì hộp kiếm sau lưng Diệp Huyên bỗng phóng ra một thanh kiếm...
Xoẹt!
Đầu ông lão lập tức đứt lìa, máu tươi phun ba thước!