*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bích Tiêu nhìn thấy một màn này, hơi nhíu lại.
Tính nhầm rồi!
Nàng ta biết, một khi nàng rời khỏi Tiểu Tháp này, Thiên Yếm nhất định sẽ gi3t chết nàng ta bằng mọi giá!
Nàng ta không sợ Thiên Yếm, nhưng nếu Thiên Yếm này thật sự không ngại bất cứ điều gì, nàng ta có khả năng sẽ chết!
Dù sao, nơi này là địa bàn của Thiên Yếm!
Bích Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Huyên, nàng ta thật không ngờ Diệp Huyên hiểu đạo lý như vậy, nhưng những lời này vô tình lại mang đến tai hoạ cho nàng ta.
Thiên Yếm đột nhiên nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Vua dựa dẫm, chúng ta sau này còn gặp lại!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất.
....
Sau khi Thiên Yếm rời đi, Diệp Huyên nhìn về phía Bích Tiêu: “Bích Tiêu cô nương, nàng ta có lẽ sẽ không để cô còn sống mà rời khỏi vùng đất lưu đày này”.
Bích Tiêu mỉm cười: “Xem ra, ta tạm thời chỉ có thể đi theo Diệp công tử rồi!”
Nói xong, nàng ta khẽ cười: “Diệp công tử nhất định không được cự tuyệt, bằng không, ta có thể sẽ thật sự bị người phụ nữ xấu xa kia ức hiếp!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy Bích Tiêu cô nương hãy ở trong Tiểu Tháp của ta đi!”
Bích Tiêu hơi khom lưng: “Đa tạ!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta tu luyện đây!”
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống đất, tiếp tục lĩnh hội.
Bích Tiêu nhắc nhở nói: “Ngươi có thể dùng truyền thừa ta cho ngươi, như vậy, ngươi muốn đạt tới phá khuyên, sẽ đơn giản hơn một chút!”
Diệp Huyên mở mắt, hắn nhìn quyển trục trong tay, một lát sau, hắn mỉm cười: “Ta muốn tự mình thử xem!”
Tự mình thử!
Thanh Nhi có thể tự phá khuyên, Niệm tỷ cũng có thể tự phá khuyên, hắn vì sao không thể chứ?
Hắn muốn tự mình thử xem!
Có đôi khi, con đường tự mình đi không giống với con đường của người khác, lúc trước hắn vẫn luôn dùng truyền thừa của người khác, nhưng hiện tại, hắn muốn tự mình thử!
Bích Tiêu nghe lời Diệp Huyên nói, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng ta không nói thêm gì, lặng lẽ rời đi.