Diệp Huyên bật cười: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn đứng dậy đi về phía An Liên Vân.
Thấy cảnh tượng này, đám đông sững sờ.
Tên này định làm gì đây?
Diệp Huyên đi tới trước mặt An Liên Vân, hắn mỉm cười: “An cô nương, lại gặp nhau rồi!”
An Liên Vân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là người của Đạo Linh Cung?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đạo Linh Cung cung chủ là tỷ tỷ của ta”.
An Liên Vân đang định nói gì đó, đúng lúc này, Vạn Tinh Hàn ở bên cạnh bỗng cười khẩy: “Hóa ra là nhờ vào quan hệ…”
Nói rồi, ông ta nhìn sang Lý Cảnh cách đó không xa: “Lý Cảnh, lão phu thực sự thấy bất bình thay ngươi. Đường đường là cường giả Bán Bộ Vô Cảnh, thế mà ngươi chịu khuất phục một tên nhãi ranh, đúng là không đáng! Chi bằng ngươi tới Vạn Đạo Tông của ta, chí ít, tài năng của ngươi sẽ không bị mai một!”
Lý Cảnh mỉm cười: “Vạn lão đầu, chơi trò ly gián này, thú vị không?”
Vạn Tinh Hàn cười cười, không nói gì nữa.
Diệp Huyên không ngó ngàng tới Vạn Tinh Hàn, hắn chuyển ghế của mình sang bên cạnh An Liên Vân rồi ngồi xuống, động tác của hắn khiến tất cả mọi người ở đó mờ mịt.
Làm cái gì đây?
Lý Cảnh và các cường giả của khác của Đạo Linh Cung cũng mờ mịt, hắn định làm gì vậy?
An Liên Vân nhìn Diệp Huyên: “Làm gì thế?”
Diệp Huyên mỉm cười: “Có gì đâu, chỉ muốn nói chuyện cùng An cô nương thôi”.
An Liên Vân: “…”
Bấy giờ một trưởng lão Phương Thốn Tông ở bên cạnh An Liên Vân mới trầm giọng nói: “Các hạ, ngươi là người của Đạo Linh Cung, địa bàn của các ngươi ở bên kia”.
Nói xong, ông ta còn cố tình chỉ về phía Lý Cảnh và mấy người kia.
Diệp Huyên bật cười: “Ta và An cô nương là bằng hữu”.
Trưởng lão của Phương Thốn Tông nhìn về phía An Liên Vân, An Liên Vân không nói gì.
Diệp Huyên đột nhiên mỉm cười: “An cô nương, ta có một thanh kiếm, mời xem thử”.
Nói rồi, hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra, đưa tới trước mặt An Liên Vân.
Khi thấy kiếm Thanh Huyên, đồng tử của An Liên Vân thoáng co lại: “Đây... đây là kiếm gì thế?”
Diệp Huyên mỉm cười: “Kiếm này tên Thanh Huyên, là bội kiếm của ta”.
An Liên Vân nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
An Liên Vân do dự trong thoáng chốc rồi hỏi: “Ta có thể xem xét thanh kiếm này kỹ hơn không?”
Diệp Huyên bật cười: “Đương nhiên rồi!”