*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Tiểu Đao!
Tiểu Ách!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Cảm ơn!”
Dứt lời, hắn ta lập tức biến mất!
Tai Ách nhìn nhẫn chứa đồ trước mặt, mãi không nói một lời.
…
Thiên Đô Thành.
Diệp Huyên đi tới Thiên Đô Thành, hắn nhìn một vòng nơi này, một khắc sau, hắn cau mày.
Vì hắn không cảm nhận được Mục Tiểu Đao và Tiểu Ách!
Chẳng lẽ hai người rời đi rồi sao?
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó thi triển thần thức, một khắc sau, thần thức của hắn như một tấm lưới rơi xuống, trong nháy mắt, phạm vi mấy chục triệu dặm xung quanh đều bị thần thức của hắn bao phủ.
Sau đó, Diệp Huyên hơi nhếch môi, lập tức biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
…
Ở một nơi nào đó, Mục Tiểu Đao và Tiểu Ách lưng tựa lưng, xung quanh hai người là mấy chục cường giả người Dị Duy!
Người Dị Duy!
Đó là tộc nhân trước đây của Đạo Nhất, năm đó vì Diệp Huyên, người Dị Duy không thể nào xâm lấn vào vũ trụ này, nhưng thù hận giữa bọn họ và mấy người nhóm Tai Ách vẫn chưa được hoá giải!
Một khi gặp nhau, chắc chắn hai bên sẽ giao chiến.
Mục Tiểu Đao nhìn những người Dị Duy kia: “Mẹ kiếp, không ngờ lại gặp đám người phiền phức này!”
Tiểu Ách lạnh nhạt đáp: “Gặp thì gặp thôi, có gì phải sợ chứ?”
Mục Tiểu Đao trầm giọng nói: “Ngươi đánh mấy người?”
Tiểu Ách vừa định trả lời thì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người tới chính là Diệp Huyên!
Thấy Diệp Huyên, hai cô gái đều sửng sốt.
Diệp Huyên chớp mắt: “Không nhận ra ta à?”
“Mẹ ơi!”
Mục Tiểu Đao ngạc nhiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi… Ngươi vẫn chưa chết à?”
Diệp Huyên lập tức đen mặt.