Bởi vì Diệp Huyên vừa rồi chẳng khác gì giết thi tướng trong một kiếm.
Hơn nữa bây giờ hắn còn trông như một huyết nhân, vùng thời không hắn đứng đã trở thành biển máu, không ngừng có khí tức cuồn cuộn ùa ra từ cơ thể.
Đã vậy còn mạnh lên theo thời gian!
Tiêu Hiếu gằn giọng: “Khí tức mạnh dần lên nghĩa là hắn đã sử dụng bí pháp, chắc hẳn không thể kéo dài. Chúng ta chỉ cần câu giờ, hắn tuyệt đối sẽ phải chết!"
Những người khác gật gù.
Diệp Huyên đang cực kỳ bất thường, sử dụng sức mạnh quá tầm bản thân chịu được, hình thức này không thể kéo dài quá lâu!
Họ chỉ cần câu giờ, hắn tuyệt đối sẽ phải chết!
Nào ngờ, một tên Vân thần tướng ở xa đã bị một thanh kiếm đâm thủng đầu.
Xoẹt!
Máu tươi phọt ra từ sau gáy.
Những kẻ khác kinh hãi.
Ai nấy đồng loạt nhìn Diệp Huyên, chỉ thấy kiếm Thanh Huyên đã về lại trong tay hắn, hiện đang khẽ run khi hấp thu thần hồn của cường giả Vân thần tướng kia.
Tông Thủ bỗng gằn ra: “Chết đi!”
Gã ta vung tay gọi một chiếc gương màu vàng xuất hiện, sau đó xoay lại cho nó phản chiếu hình ảnh Diệp Huyên. Một tia sáng vàng lập tức bắ n ra, thẳng về phía Diệp Huyên.
Hắn chỉ trở tay vung kiếm.
Ầm!
Tia sáng vàng vỡ vụn trong nháy mắt.
Đầu óc Tông Thủ trống rỗng.
Bị hóa giải rồi ư?
Gã ta nhìn chiếc gương trong tay mình. Đây là siêu Thần khí đứng đầu Vân giới - Vân Thần Kính, khi do chính gã sử dụng thì uy lực có thể khiến cường giả Vô Đạo Cảnh cũng khó lòng ngăn cản.
Vậy mà tên này chỉ vung kiếm là có thể chém vỡ?
Sắc mặt đám Tiêu Hiếu xấu xí vô cùng, không ngờ sức mạnh của Diệp Huyên đã tăng vọt đến trình độ này. Nhưng quan trọng là khí tức của hắn vẫn tiếp tục tăng lên, tựa như không có điểm dừng.
Tiêu Hiếu hạ giọng: “Chờ đi, hắn chắc chắn sẽ không chịu được nhanh thôi!"
Tông Thủ chần chừ: “Hay tất cả cùng xông lên? Nếu chúng ta cùng ra tay, hắn ắt phải chết!"
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Tất cả cùng lên có thể giết hắn, nhưng lấy sức mạnh hiện nay và thanh kiếm kia, hắn cũng có thể mang đi không ít người bên ta, vậy thì chúng ta lỗ nặng. Chỉ cần kéo dài đến lúc hắn suy yếu, chúng ta không cần ra tay thì hắn cũng sẽ tiêu đời”.
Tông Thủ cau mày nhìn Diệp Huyên, bỗng cảm thấy có chút bất an.
Bởi vì khí tức của hắn vẫn đang tăng lên, đã vậy hắn còn không có dấu hiệu gì của phản phệ.