Lão Huyền nhìn hắn: “Cậu lại mạnh lên rồi!”
Diệp Huyên cười đáp: “Cho ta mười năm, thế gian không còn ai là đối thủ của ta nữa”.
Lão Huyền: “…”
Diệp Huyên bước vào một gian nhà lá, nhìn ba nhẫn chứa đồ trong tay, bên trong đó có ba Thần mạch.
Thời gian này hắn đã biết, ở Đạo Lâm giới này, đơn vị tiền tị thông dụng nhất thực ra là Thần Cực Tinh, vì nó rất hữu ích đối với cường giả Vô Tâm Cảnh và trên Vô Tâm Cảnh, còn thánh mạch không có bao nhiêu tác dụng đối với Vô Tâm Cảnh, đây cũng là lý do vì sao người của Đạo Lâm giới không cướp đoạt tài nguyên của thế giới bên dưới.
Trong nhẫn chứa đồ còn có gần mười vạn viên Thần Cực Tinh.
Diệp Huyên cất nhẫn đi, đứng dậy đi ra ngoài, hắn nhìn xuống dưới núi, dưới đó đã không còn người của Chấp Pháp Tông nữa.
Lúc này, lão Huyền bên cạnh chợt hỏi: “Phải đi rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Vâng”.
Lão Huyền nhìn hắn: “Đã nghĩ xem nên đi đâu chưa?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Đạo Lâm giới, vẫn còn xa lạ với nơi này.
Lão Huyền nhìn hắn: “Ta giới thiệu cho ngươi một chỗ nhé?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không cần”.
Nói xong hắn đứng dậy, lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đặt trước mặt lão Huyền: “Lão Huyền, trong này có năm vạn viên Thần Cực Tinh, cảm ơn Linh Sơn đã bảo vệ ta suốt thời gian qua, ta sẽ ghi nhớ ân tình này”.
Nói xong hắn đi xuống núi.
Hắn đã liên tiếp giết mấy người của Chấp Pháp Tông, đây là tử thù! Nếu tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ liên luỵ Linh Sơn, tuy người ta không sợ Chấp Pháp Tông, nhưng không có nghĩa là sẽ vì hắn mà trở thành kẻ thù của bọn họ.
Lão Huyền nhìn Diệp Huyên đi xuống núi, không nói lời nào.
Sau khi xuống khỏi Linh Sơn, Diệp Huyên nhìn xung quanh, giây tiếp theo, hắn chợt biến mất.
Mà sau khi Diệp Huyên đi không lâu thì một cô gái xuất hiện dưới Linh Sơn, nàng ta mặc một chiếc váy sơn dã, mái tóc dài xoã tung sau lưng, trong tay cầm một chiếc ô bằng tre.
Sau khi cô gái ấy lên núi, lão Huyền vội vàng đứng dậy hành lễ: “Sơn chủ”.
Cô gái quay đầu liếc nhìn phía cuối chân trời: “Hơi thở của cường giả”.
Lão Huyền lại hành lễ, kể lại sự việc lúc trước một lượt.
Cô gái im lặng chốc lát rồi gật đầu: “Ta biết rồi”.
Nói rồi nàng ta đi về phía nhà lá.
Lão Huyền chần chừ giây lát rồi bảo: “Sơn chủ, thanh kiếm trong tay thiếu niên ấy rất phi thường”.