Linh Sơn!
Khi Diệp Huyên đến Linh Sơn, hắn đã choáng váng.
Linh Sơn này là một sườn núi nhỏ, nếu không có tấm biển gỗ lụp xụp ở nơi không xa phía trước, trên đó viết hai chữ “Linh Sơn” thì hắn đã nghĩ mình đi sai đường rồi!
Trên sườn núi nhỏ này chỉ có vài gian nhà lá.
Linh Sơn?
Diệp Huyên cảm thấy, gọi là Khiếu Sơn thì thích hợp hơn!
Làm sao đây?
Diệp Huyên im lặng hồi lâu rồi vẫn đi về phía Linh Sơn.
Đã tới rồi dù gì cũng phải lên xem chứ, đúng không?
Khi lên đến đỉnh Linh Sơn, đập vào mắt là một căn nhà lá tồi tàn, trước gian nhà có một ông lão đang quét sân.
Ông lão ăn mặc rất giản dị, mái tóc bạc trắng, trông rất tang thương!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Huyên hơi sững lại, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, tất cả những ông lão quét dọn ở nơi thế này hầu hết đều là cường giả tuyệt thế!
Diệp Huyên đi tới trước mặt ông lão, hơi cúi đầu hành lễ: “Bái kiến tiền bối!”
Ông lão chẳng thèm nhìn Diệp Huyên, tiếp tục quét sân.
Diệp Huyên cũng không thấy ngượng, hắn liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Tiền bối, Linh Sơn chỉ có một mình ông thôi sao?”
Ông lão vẫn không nói gì.
Lúc này, Diệp Huyên lấy kiếm Thanh Huyên ra đưa cho lão: “Tiền bối thấy thanh kiếm này của ta có đẹp không?”
Ông lão dừng lại, nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ mặt bình tĩnh, vẫn không lên tiếng.
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tiền bối sờ thử đi!”
Nói xong hắn đưa kiếm Thanh Huyên tới trước mặt ông lão.
Ông lão nhìn Diệp Huyên, vẫn không nói gì.
Khi Diệp Huyên đang định nói thì ông lão chợt cầm lấy kiếm Thanh Huyên, một lát sau lão khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng buông kiếm Thanh Huyên ra, nhìn hắn, im lặng.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Tiền bối, bắt đầu từ bây giờ ta cũng là người của Linh Sơn này”.
Nói xong hắn nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc hắn đã tới trước một gian nhà lá, bên trong nhà lá có năm sáu tấm linh bài.
Diệp Huyên cũng chẳng quan tâm nhiều, hơi cúi đầu: “Bái kiến các vị tổ sư gia, bắt đầu từ bây giờ, Diệp Huyên ta chính là người của Linh Sơn! Các tổ sư gia yên tâm, ta sẽ khiến Linh Sơn trở nên hưng thịnh!”
Ông lão phía sau cau mày, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lão ta lại nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, ngay sau đó, lông mày của lão chậm rãi giãn ra.
Đúng lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ đột nhiên ập tới từ trên trời, nhưng khi luồng hơi thở này chuẩn bị tới gần Linh Sơn thì lại biến mất không thấy tăm hơi, dưới chân núi xuất hiện một ông lão.
Chính là trưởng lão của Chấp Pháp Tông – Cốc Nhất!