Giờ phút này, nàng ta không thể không thừa nhận rằng trong nhân loại cũng có rất nhiều người ưu tú.
Bây giờ nàng ta chỉ muốn tìm cách ra khỏi Tiểu Tháp, quay trở lại Thần Nhân tộc, nhắc nhở Thần Nhân tộc đừng coi thường nhân loại.
Nhưng tiếc là dù nàng ta có nói thế nào, Diệp Huyên cũng không cho nàng ta đi.
Nhân loại này không dễ lừa gạt.
Bên cạnh tảng đá, Ngạn Tri nhìn Diệp Huyên đang ngồi khoanh chân dưới đất ở phía xa, khẽ thở dài trong lòng.
Bây giờ nàng ta chỉ mong Thần Nhân tộc sẽ nhanh chóng ra tay.
Ra tay càng sớm càng tốt.
Hơn nữa, tốt nhất là phái cường giả Cửu Đoạn đi, bởi vì tiểu tử này đã Lục Đoạn!
Và giờ đây hắn đang đột phá Thất Đoạn!
Nếu không phải vì cần làm quen với Thời Không Chi Đạo thì hắn đã Thất Đoạn!
Thứ quan trọng nhất là thanh kiếm trong tay Diệp Huyên.
Thanh kiếm này quả thật là một bi3n thái!
Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, hắn hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy.
Thoải mái!
Ngạn Tri kinh ngạc thốt lên: “Thất Đoạn?”
Diệp Huyên nhìn về phái Ngạn Tri, cười đáp: “Đúng vậy!”
Ngạn Tri sầm mặt: “Ngươi thật bi3n thái!”
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Thần Nhân tộc các cô đều tu luyện chậm lắm sao?”
Ngạn Tri trả lời: “Có nhanh, nhưng nhanh như người thì rất ít!”
Diệp Huyên cười: “Thật ra ta có thể nhanh hơn nữa, nhưng ta không muốn nhanh như vậy! Làm đàn ông không thể quá nhanh!”
Ngạn Tri nhíu mày: “Làm đàn ông không thể quá nhanh? Nghĩa là gì? Không phải càng nhanh càng tốt sao?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô không hiểu hả?”
Ngạn Tri lắc đầu: “Không hiểu! Ngươi có thể nói cụ thể hơn không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể!”
Ngạn Tri còn muốn nói gì đó, Diệp Huyên đột nhiên bật cười: “Ngạn Tri cô nương, ta đi làm việc của mình trước đây!”
Nói xong, hắn rời khỏi Tiểu Tháp.
Ngạn Tri chau mày: “Có nghĩa là gì nhỉ?”
...
Trong một tinh vực yên tĩnh nào đó, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát.
Roẹt!
Một kiếm vừa ra, cả tinh vực yên tĩnh lập tức bị huỷ diệt.
Cứ thế đã bị huỷ diệt!