*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thành tựu Kiếm đạo của đối phương mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy Thanh Nhi!
Với thực lực của hắn bây giờ, dùng mắt thường không thể nào nhìn xuyên tinh vực được!
Trong một tinh vực không rõ, cô gái váy trắng nhìn hư ảnh vừa chém tới, nở nụ cười khinh thường: “Lãng phí thời gian của ta!”
Dứt lời, nàng ấy rút kiếm chém một phát, sau đó xoay người rời đi!
Vụt!
Hư ảnh kia lập tức bị chém nát, một khắc sau…
Cách Diệp Huyên không xa có một tia kiếm quang chợt xuyên thủng qua giữa chân mày của cô gái tóc trắng!
Oanh!
Thân thể của cô gái tóc trắng dần tan biến!
Giết chết trong nháy mắt!
Cô gái tóc trắng ở trước mặt Diệp Huyên hơi sững sờ.
Nàng ta bị giết chết trong nháy mắt!
Diệp Huyên không nói một lời.
Thanh Nhi thắng rồi!
Thanh Nhi vẫn là vô địch!
Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang cũng vô cùng rúng động!
Người đứng sau Diệp Huyên chém chết cô gái tóc trắng trong nháy mắt!
Hơn nữa còn cách không biết bao nhiêu tinh vực!
Lúc này, cô gái tóc trắng nhẹ giọng hỏi: “Nàng tên là gì?”
Diệp Huyên nhìn cô gái tóc trắng: “Thiên Mệnh!”
“Thiên Mệnh!”
Cô gái lẩm bẩm: “Quá mạnh!”
Diệp Huyên nhìn tia kiếm quang ở giữa chân mày nàng ta, hắn thoáng do dự, sau đó hỏi: “Nếu ta thu hồi tia kiếm quang này, người có thể sống không?”
Cô gái tóc trắng lắc đầu: “Ta đã chết rồi!”
Diệp Huyên khẽ thở dài.
Hắn biết Thanh Nhi khác với đại ca!
Nàng ấy có thể nương tay hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng!
Cô gái tóc trắng đột nhiên cười nói: “Như vậy cũng tốt!”
Diệp Huyên nhìn nàng ta, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thân là kiếm tu, chết ở dưới kiếm là nơi quy tụ tốt nhất!”
Sau đó, nàng ta nhìn hồn mộc trong tay Diệp Huyên: “Nhờ cả vào ngươi!”
Dứt lời, nàng ta từ từ nhắm mắt lại.