*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tất nhiên! Làm hỏng thì bồi thường là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, đúng không?"
Lão già vươn tay ra, bên trên là một đụn những mảnh vụn trông như xuất phát từ một bình hoa.
Lão già: “Đây là bình thần thượng cổ, trị giá một trăm nghìn viên Vĩnh Sinh Thánh Tinh. Thấy ngươi biết điều nên ta sẽ bớt lại, ngươi bồi thường chín mươi nghìn viên là được”.
Chín mươi nghìn viên Vĩnh Sinh Thánh Tinh!
Những người khác nghe vậy thì liên tục lắc đầu.
Thứ ấy còn không đáng giá lấy một viên, căn bản là đang lừa bịp!
Nhưng không một ai lên tiếng, bởi Diệp Huyên và cô gái kia rõ ràng là người từ bên ngoài.
Diệp Huyên nhìn cái bình thần thượng cổ kia, thành thật nói: “Đúng là đồ tốt”.
Sau đó hắn nhìn Đạo Nhất: “Cô nữa, sao lại bất cẩn làm vỡ thứ quý giá như vậy hả?"
Đạo Nhất trợn mắt: “Thì sao?"
Diệp Huyên nói với lão già: “Ta thấy chỉ chín mươi nghìn viên Vĩnh Sinh Thánh Tinh vẫn còn quá ít! Thế này đi, ta gán cho ông một vật tương tự có được không?"
Lão già: “Vật gì?"
Diệp Huyên chỉ đưa tay ra, để Linh Sơ xuất hiện.
"Suối nguồn cấp Thần!"
Có người lập tức kêu lên.
Những người khác lập tức biến sắc.
Suối nguồn cấp Thần!
Thiếu niên này có trong tay một suối nguồn cấp Thần!
Bọn họ hoảng sợ nhìn hắn.
Đại nhân vật từ nơi nào đến thế này?
Lão già đứng trước mặt Diệp Huyên cũng biến sắc.
Trên người có suối nguồn cấp Thần!
Mẹ ơi, điên rồi hay sao?
Diệp Huyên cười với lão: “Đến đây, ta bồi thường ông”.
Hắn đưa Linh Sơ đến.
Mặt lão già trắng bệch, chần chừ một hồi rồi thi lễ: “Công tử, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!"
"Hiểu lầm?"