Diệp Huyên gật đầu.
Pháp tắc tối cao im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Chốc lát sau, pháp tắc tối cao mới nói: “Diệp công tử, bảo trọng”.
Nói rồi, nàng ta quay người bỏ đi.
Đối với nàng ta mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng có ý nghĩa.
Nhiều lúc nàng ta ý thức được, sự nhỏ bé của mình cũng không hẳn là một chuyện tồi tệ.
Sau khi pháp tắc tối cao bỏ đi, Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thanh kiếm trong tay hắn hiện giờ quá là lợi hại!
Tuyệt Trần Cảnh?
Hắn thực sự có thể giết chết kẻ đó bằng một nhát kiếm.
Đừng nói là Tuyệt Trần Cảnh, cho dù là cường giả Thời Không Cảnh bình thường, hắn cũng có thể chém chết được.
Thực ra hiện giờ hắn cũng có cơ hội đạt tới tuyệt trần đấy, nhưng hắn vẫn muốn tu luyện Đăng Thiên Cảnh trước.
Hắn muốn tu tới cảnh giới vô hạn.
Đánh đâu vững đó.
Thoáng chốc sau, Diệp Huyên mới thu kiếm, quay người rời đi.
...
Ở một tinh không khác, Tam Yêu Vương đột nhiên ngừng bước.
Dữ Mục ở bên cạnh ông ta hỏi: “Sao thế?”
Tam Yêu Vương nhìn về phía điểm tận cùng xa xôi của tinh không ấy: “Lý Huyền Thanh mất rồi!”
Chết rồi!
Sắc mặt Dữ Mục lập tức sa sầm.
Nữ nhân đó đã giết Lý Huyền Thanh rồi.
Tam Yêu Vương nhẹ nhàng nói: “Nàng ta mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều, chắc hẳn nàng ta đã vượt qua Thời Không Cảnh rồi”.
Dữ Mục nhìn về phía Tam Yêu Vương: “Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Tam Yêu Vương trầm ngâm trong khoảnh khắc: “Về nước Thiên Yêu thôi”.
Nói xong, ông ta quay người bỏ đi.
Mối thù này, nước Thiên Yêu không thể báo thù được.
Trực giác nói cho ông ta biết rằng, nếu lực chọn báo thù, sẽ có thêm nhiều người khác phải chết.
Dữ Mục liếc mắt nhìn nơi sâu thẳm xa xôi của tinh không này, chốc lát sau cũng quay người rời đi.
...
Diệp Huyên quay về thành Chư Thiên.
Mà lúc này đây, bốn người Kiếm Mộc đều đang bế quan.