Cô gái váy trắng nhíu mày: “Đó là thứ đồ chơi gì?”
Lão già áo đen nhìn chằm chằm cô gái váy trắng: “Với thực lực của cô nương, chắc chắn không thể chưa từng nghe tới nước Thiên Yêu!”
Cô gái váy trắng nhìn lão già áo đen: “Nước Thiên Yêu ở đâu? Chỉ hướng cái coi!”
Chỉ hướng cái coi?!
Nghe thấy câu này của cô gái váy trắng, Tiểu Tháp bên trong cơ thể Diệp Huyên bỗng thốt lên: “Lấy một chọi trăm kìa…”
Sắc mặt của Dữ Mục bỗng biến đổi: “Mộ thúc, không được nói! Thực lực của nàng ta đã vượt qua cả khả năng nhận biết của chúng ta, không thể để nàng ta tới nước Thiên Yêu được!”
Lão già áo đen trầm giọng cất lời: “Cô nương, để lại một con đường sau này mới dễ nói chuyện!”
Nhưng cô gái váy trắng vẫn chỉ lắc đầu: “Thứ ta thích chính là vĩnh viễn không nhìn thấy.”
Dứt lời, nàng liền muốn ra tay.
Lúc này, Dữ Mục ở một bên vội vàng nói: “Tiền bối, ta đã trả giá lớn như kia rồi, lẽ nào vẫn còn chưa đủ sao?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Thật ra… đủ rồi!
Dữ Mục hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Vậy vì sao cô…”
Cô gái váy trắng liếc Dữ Mục: “Ta vẫn chưa giết thoải mái!”
Còn chưa giết thoải mái?!
Nghe xong câu này, tất cả đám người có mặt đầu sững sờ.
Nàng ta vẫn chưa giết thoải mái á?!
Nhưng nàng ta giết bao nhiêu người thế kia rồi mà?!
Diệp Huyên cũng ngỡ ngàng.
Suy nghĩ này của Thanh Nhi có vẻ hơi nguy hiểm!
Dữ Mục nhìn chằm chằm cô gái váy trắng, sau đó quay sang Diệp Huyên: “Diệp công tử, mạng của ta có thể kết thúc mọi chuyện được không?”
Giờ phút này, nàng ta cũng coi như hiểu sơ sơ rồi!
Nàng ta không còn muốn nói chuyện đạo lý hay nhân nghĩa gì đó với cô gái váy trắng nữa, vì chẳng có tác dụng gì hết!
Chẳng có tác dụng gì hết!
Người duy nhất ở nơi này có thể khiến cô gái váy trắng này thay đổi chủ ý chỉ có một mình Diệp Huyên mà thôi!
Nghe xong lời Dữ Mục nói, Diệp Huyên bỗng trầm mặc.
Dữ Mục lại nói: “Không muốn gây họa tới người nhà!”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Dữ Mục cô nương, cô đi đi!”
Dữ Mục nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Cho mình đi ư?