*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm chủ áo xanh!
Nhóm Lâm Tiêu lập tức rơi vào bối rối!
Bọn họ đến đây để gặp người đàn ông áo xanh.
Vì vậy khi thấy y đi đến, ai nấy đều ngẩn người tại chỗ.
Đến rồi!
Y đến thật rồi!
Diệp Huyên cũng ngớ ra khi thấy đối phương.
Sao cha lại đến đây?
Lại còn dẫn theo đại ca nữa?
Chuyện gì thế này?
Người đàn ông áo xanh và kiếm tu đi đến trước mặt Diệp Huyên. Kiếm tu cười hỏi: “Đệ nói mình vô địch à?"
Diệp Huyên: “...”
Kiếm tu chỉ cười mà không nói.
Diệp Huyên đâm ra lúng túng. Chẳng lẽ đại ca nghe hắn tự xưng vô địch nên mới đến đây?
Lúc này, người đàn ông áo xanh lên tiếng: “Sao? Gặp cha cũng không chào à?"
Diệp Huyên trợn mắt: “Sao cha lại đến đây?"
Người đàn ông áo xanh đang định mở miệng thì nhóm Kiếm Tuyệt đã đưa kiếm lên trán, cúi người hành lễ thật sâu, run giọng hô: “Tham kiếm Kiếm chủ!"
Thấy họ hành lễ, những kiếm tu còn lại cũng đưa kiếm lên rồi cúi người.
Đây là lễ nghi cao nhất của một kiếm tu.
Nhóm Lâm Tiêu cũng cung kính hành lễ, thân thể không ngừng phát run.
Bởi vì người đàn ông áo xanh mà họ đang nhìn thấy vẫn sâu thẳm không tài nào nhìn thấu, hệt như trước kia.
Vẫn không tài nào nhìn thấu được!
Người đàn ông áo xanh khẽ mỉm cười với nhóm Kiếm Tuyệt: “Không cần đa lễ”.
Tất cả các kiếm tu nhìn y với vẻ sùng bái và tôn kín trong mắt.
Tín ngưỡng!
Người này chính là tín ngưỡng của họ!
Bao gồm cả năm người Kiếm Tuyệt.
Bọn họ giờ phút này ngoan ngoãn như những đứa trẻ, không ai dám giở trò gì.