Mộ Niệm Niệm cười: “Có và không. Có, tức là nàng ấy đã sáng tạo ra một Đại Đạo khác; còn Không, là vì nàng đã phá vỡ những gì mình tạo ra...”
Đồng tử nàng bỗng co lại: “Ta biết rồi! Ta biết rồi! Nàng ấy đang tự xem mình là đối thủ, đang tự chơi đùa với bản thân mình! Nàng ấy...”
Lấy chính mình làm đối thủ!
Trong vũ trụ xa xôi, cô gái váy trắng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua vô số thời gian Duy Độ.
Sau đó nàng ấy thu tầm mắt về, thì thầm: “Xuất sắc”.
Nói xong, nàng ấy tiếp tục bước đi về trước, được hai bước lại thêm vào: “Còn thiếu một chút”.
Dứt lời, nàng đã biến mất.
Có thể thấy, suy đoán của Mộ Niệm Niệm cũng không phải hoàn toàn đúng.
...
Tại Kiếm Minh.
Mộ Niệm Niệm bỗng không nói gì nữa.
Đồ cũng im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt sàn lát đá xanh, không biết đang suy nghĩ gì.
Sắc mặt Mộ Niệm Niệm bỗng trở nên nghiêm túc.
Nàng đang có một suy đoán cực kỳ táo bạo!
Hiện nay ai là người mạnh nhất vũ trụ này?
Cô gái váy trắng, người đàn ông áo xanh, kiếm tu.
Trực giác nói cho nàng biết, cô gái váy trắng muốn giết hai người còn lại.
Nhưng trước mắt lại không thể.
Vì còn có Diệp Huyên.
Nếu nàng ấy giết người đàn ông áo xanh và kiếm tu thì có thể sẽ phải dùng mạng đổi mạng, khi ấy Diệp Huyên là người thảm nhất.
Mà ba người kia đều có chung một suy nghĩ: hoặc giết người kia, hoặc bị người kia giết.
Bọn họ đều là những người vô địch thế gian, đều muốn được chết, không đánh với nhau thì ai đánh được họ?
Rồi sẽ có ngày trận chiến nổ ra.
Nhưng vì Diệp Huyên mà bọn họ lại không ra tay.
Bởi một khi họ đánh nhau thật thì hắn biết làm thế nào? Nhất là khi hắn còn hay gặp phải những kẻ địch không bình thường...
Vì vậy, họ sẽ không làm gì hai người kia trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành.