Tư Cảnh đi đến gần hai cô gái, nhưng hai cô gái không hề liếc mắt nhìn ông ta, trực tiếp bỏ qua ông ta.
Tư Cảnh nhìn về phía bàn cờ, trên bàn cờ chỉ còn chưa đến năm quân.
Một người chỉ đi được mấy nước!
Đúng lúc này, cô gái tóc trắng đột nhiên bỏ cuộc: “Ta thua rồi!”
Thua rồi!
Bên cạnh, Tư Cảnh sửng sốt.
Không phải mới đi mấy nước à?
Sao lại thua rồi?
Cô gái váy trắng đứng dậy muốn rời đi, cô gái tóc trắng đột nhiên nói: “Trong khoảnh khắc ta đặt cờ xuống thì ta đã thua rồi, phải không?”
Cô gái váy trắng lắc đầu.
Cô gái tóc trắng sửng sốt.
Cô gái váy trắng nói: “Khi ngươi để ta và ngươi đánh cờ thì ngươi đã thua rồi!”
Cô gái tóc trắng nhìn chằm chằm cô gái váy trắng: “Ngươi chưa từng thua?”
Cô gái váy trắng liếc nhìn cô gái tóc trắng: “Ngươi thấy ta giống như từng thua rồi sao?”
Cô gái tóc trắng: “…”
Cô gái váy trắng quay người rời đi.
Cô gái tóc trắng nhìn cô gái váy trắng: “Đánh hai chiêu chứ?”
Cô gái váy trắng lại lắc đầu.
Cô gái tóc trắng nhíu mày: “Vì sao?”
Cô gái váy trắng cũng không quay đầu lại: “Ngươi không phải đối thủ của ta!”
Cô gái tóc trắng: “…”
Lúc này, Tư Cảnh đột nhiên cười nói: “Các hạ nói vậy cũng ngông cuồng quá rồi!”
Ngay sau đó, cô gái tóc trắng đột nhiên vung ra một chưởng.
Bịch!
Tư Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã nổ tung, chỉ còn lại linh hồn!
Tư Cảnh choáng váng!
Cô gái tóc trắng nhìn Tư Cảnh: “Ta nói chuyện với tiền bối, người giống như con sâu cái kiến ngươi cũng xứng xen vào?”