*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở nơi xa, gã đàn ông kia lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Bản thân y không đến, lại để con mình đến, đúng là hèn nhát”.
Diệp Huyên: “Ông nói vậy là ta không ưng. Cha ta không đến đây không phải là hèn nhát, mà là không muốn mang tiếng ức hiếp ông”.
Gã đàn ông cười khẩy: “Ức hiếp ta? Nếu không phải vì bản thể đã biến mất thì ta cần gì phải sợ y?"
Bản thể biến mất ư?
Diệp Huyên cau mày. Nhưng rõ ràng gã ta có bản thể cơ mà?
Cô gái váy trắng liếc nhìn hắn: “Xem ra ngươi không hiểu gì cả”.
Diệp Huyên: “...”
Gã đàn ông lại nói: “Thây kệ, ngươi cũng được!"
Sau đó gã lại lao về phía Diệp Huyên, tung ra cú đấm.
Một cú đấm rất đơn giản.
Lại vô cùng thô bạo.
Tựa như có thể nghiền nát đất trời.
Đây chính là cường giả Ý Cảnh chân chính!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, chiến ý tràn ngập trong mắt.
Tuy hắn đã từng giao thủ với cường giả Ý Cảnh của Chiến Thiên tộc nhưng những người đó lại không được tính là Ý Cảnh chân chính, chỉ còn là một hình chiếu mà thôi.
Nhưng đối thủ trước mắt này lại là Ý Cảnh chân chính!
Hắn không nhiều lời lấy một câu, trực tiếp lao tới.
Trực diện đối đầu!
Diệp Huyên tung cú đấm thẳng về phía gã đàn ông.
Gã ta không né không tránh.
Ầm!
Quả đấm va chạm, hai người lập tức lui lại. Diệp Huyên lui hơn nghìn trượng, gã đàn ông kia thì hơn trăm trượng.
Gã đàn ông nhìn xuống tay mình với vẻ kinh ngạc, không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh mẽ đến vậy.
Diệp Huyên ở nơi xa cũng quẹt máu tươi bên khóe môi đi, toét miệng cười, tiếp tục lao tới.
Chiến!
Hiện giờ hắn chỉ thích phong cách chiến đấu trực tiếp bằng nắm đấm thế này!