Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyên, ông lão cúi người: “Bái kiến Mục lão, bái kiến Dương tông chủ!”
Mục lão gật đầu: “Sắp xếp một chút, Diệp tiểu hữu muốn sử dụng Thánh Địa!”
Nghe vậy, ông lão lập tức tỏ vẻ khó xử: “Việc này…”
Mục lão khẽ nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”
Ông lão vội nói: “Không có! Chỉ là bây giờ A Mộc Liêm đang sử dụng Thánh Địa…”
A Mộc Liêm!
Nghe vậy, Mục lão ngây người, sau đó im lặng.
A Mộc Liêm!
Thiên tài yêu nghiệt nhất của Khai Thiên tộc từ trước đến nay!
Người này có địa vị cực kỳ đặc biệt trong Khai Thiên tộc, vì khi sinh ra, huyết mạch của nàng ta đã lập tức biến dị, mà việc biến dị này đã khiến huyết mạch của tất cả mọi người trong Khai Thiên tộc đột phá, khiến thực lực tổng thể của Khai Thiên tộc được tăng cao rất nhiều!
Có thể nói, địa vị của A Mộc Liêm trong Khai Thiên tộc còn cao hơn tộc trưởng là lão!
Vì nàng ta chính là hy vọng sau này của Khai Thiên tộc!
Mục lão hơi khó xử.
Lúc này, người đàn ông áo xanh cười nói: “Không sao, chúng ta đợi là được!”
Mục lão hơi áy náy: “Dương huynh…”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Chuyện nhỏ!”
Mục lão chắp tay: “Đa tạ!”
Người đàn ông áo xanh nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi thôi, hai cha con chúng ta đi tản bộ, trò chuyện một lát!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nhị Nha chợt lên tiếng: “Dương ca, chúng ta có thể đi chơi riêng không?”
Người đàn ông trừng Nhị Nha: “Không được!”
Đương nhiên y biết ý đồ của nha đầu này, chắc chắn là Tiểu Bạch lại cảm nhận được bảo vật gì, cho nên hai tiểu tử này muốn đi tìm…
Trong suy nghĩ của Tiểu Bạch, chỉ cần bảo bối tự đi theo nó thì sẽ không phải cướp, cũng không phải trộm!
Còn theo suy nghĩ của Nhị Nha, cô bé chỉ mượn bảo bối thôi!
Về việc có trả hay không, cô bé chưa từng nghĩ tới!
Ai quy định mượn đồ nhất định phải trả?