*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên lập tức lùi lại cả vạn trượng, không gian nơi hắn đi qua đều bị sụp đổ, khi hắn rơi xuống đất, không gian mấy vạn trượng xung quanh hắn đều hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng hắn lại chẳng bị làm sao cả!
Thân thể của hắn đỡ được cú đấm này của Nhị Nha!
Cả Diệp Huyên cũng thấy hơi khó tin, hắn không ngờ năng lực phòng ngự của thân thể mình lại đáng sợ đến mức này!
Lực lượng của Nhị Nha kinh khủng đến mức nào?
Có thể nói, nếu Nhị Nha sử dụng toàn lực, cú đấm này muốn đánh tan thế giới cũng là chuyện dễ dàng!
Mà mình lại đỡ một đòn của cô bé mà không bị làm sao!
Lúc này, người đàn ông áo xanh cười nói: “Con lại thử sử dụng thuật rút kiếm xem!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, một thanh trường kiếm nằm trong vỏ xuất hiện, chính là bội kiếm của người đàn ông áo xanh!
Kiếm của hắn hoàn toàn không thể chịu được lực lượng của hắn bây giờ!
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía xa, hắn chợt rút kiếm chém một phát.
Vụt!
Một tia kiếm khí chợt phá không bay đi!
Ầm!
Cả thế giới thoáng chốc sụp đổ.
Chín mươi sáu tia kiếm khí!
Diệp Huyên nhìn thế giới đổ nát trước mặt, hắn vô cùng hoảng hốt!
Chín mươi sáu thuật rút kiếm!
Mình trở nên mạnh như thế sao?
Người đàn ông áo xanh nhẹ giọng nói: “Chiêu kiếm của con bây giờ đã đủ tiêu diệt thời gian Duy Độ rồi, nhưng chỉ là thời gian Duy Độ của người bình thường thôi”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo xanh: “Thời gian Duy Độ còn có phân loại sao?”
Người đàn ông cười giải thích: “Người càng mạnh, thời gian Duy Độ của họ sẽ càng mạnh hơn, hiểu không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Phụ thân cũng có thời gian Duy Độ chứ?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nói nhảm! Ai cũng đều có thời gian Duy Độ của mình hết!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cha có thể đi tới tương lai không?”