Y là cường giả Ý Cảnh hàng thật giá thật.
Muốn cướp Linh tổ của y?
Còn không phải là đi chịu chết sao?
E rằng tất cả mọi người nơi này cộng lại cũng không phải là đối thủ của y.
Phải làm sao đây?
Chưa gì đã có người nhìn Diệp Huyên.
Hắn cười khổ: “Chư vị à, tử khí Hồng Mông này quý giá vô cùng... Ngay cả ta mỗi năm cũng chỉ được cha cho có một trăm luồng, một trăm thôi! Nên... ta cũng không giúp gì được chư vị!"
Sắc mặt bọn họ nhanh chóng sa sầm.
Con ruột mà chỉ có một trăm luồng thôi?
Người này làm cha cũng hẹp hòi quá!
Quả nhiên, đứng trước Đại Đạo thì không có tình nghĩa gì cả.
Người đàn ông áo xanh thì nhìn Diệp Huyên với nụ cười nghiền ngẫm bên môi.
Hắn thấy vậy thì không khỏi nheo nheo mắt, nhưng sau đó bình tĩnh lại.
Mọe!
Ai sợ ai!
Không sợ gì sất, cứ làm tới thôi!
Cha ruột cũng chơi tuốt!
Ánh mắt mọi người trong thạch điện đều đổ dồn về người đàn ông áo xanh, mà y chỉ cười chứ không nói.
Bọn họ không đến tìm cũng không đến hỏi. Ngay cả con ruột mà mỗi năm cũng chỉ có một trăm luồng tử khí, sao có thể vô duyên vô cớ cho họ được?
Trao đổi thì sao?
Cường giả bực này chắc chắn sẽ không vừa mắt những thứ trong tay họ.
Chỉ trong một thoáng, trên mặt ai cũng đầy vẻ khổ sở.
Vừa thấy được hy vọng thì đã bị dập tắt rồi!
Bỗng họ nghe Diệp Huyên nói: “Tuy nhiên...”
Chỉ hai tiếng này đã thu hút sự chú ý của mọi cường giả.
Lão Thương vội nói: “Tiểu hữu mau nói”.
Diệp Huyên: “Không dám giấu diếm chư vị, ta hiện nay chính là chủ nhân của Thần Đình Vũ Trụ”.
Thần Đình Vũ Trụ.
Những lời này khiến bọn họ ngây cả người. Thần Đình Vũ Trụ ư?
Diệp Thần!
Sắc mặt ai cũng trở nên kỳ quặc.
Diệp Thần này từng lừa bọn họ một vố đau.