*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông áo xanh này thật sự là quá vô địch!
Vô Biên Thành tuy có thực lực nhưng không đáng để y đặt vào mắt.
Diệp Huyên còn định hỏi thêm thì lão Thương trên đài bỗng mỉm cười hỏi người đàn ông áo xanh: “Hôm nay may mắn gặp được Dương tông chủ, chẳng hay Tông chủ có thể chỉ điểm một chút?"
Chỉ điểm!
Lời này vừa ra, mọi tầm mắt đều tập trung lên người đàn ông áo xanh.
Chỉ điểm ư?
Đây chính là lão Thương!
Vậy mà lại kính trọng người đàn ông áo xanh này như vậy!
Y là ai?
Hoa Nhất Y cũng nhìn người đàn ông áo xanh với sự chờ mong.
Võ đạo tâm đắc của cường giả bực này chắc chắn sẽ giúp ích họ rất nhiều, biết đâu còn có thể giúp nàng ta đột phá.
Người đàn ông áo xanh thì lại im lặng. Tâm đắc của y thật ra không có ích gì với những người này hết.
Bởi vì y không tu theo cảnh giới.
Mà những người này lại tu theo cảnh giới.
Hai bên căn bản không đi chung đường với nhau.
Mọi người đều đang nhìn người đàn ông áo xanh.
Y bỗng cười rộ lên: “Không bằng để con ta lên nói mấy câu?"
Diệp Huyên nghe xong, cả người cứng ngắc.
Má nó!
Lại bắt đầu chơi xỏ thằng con rồi!
Người đàn ông áo xanh chỉ vào hắn, nói: “Con ta cũng là kiếm tu, tuy cảnh giới hơi thấp nhưng cũng rất giỏi. Trên đời này, người có thành tựu kiếm đạo vượt qua nó chỉ có ta, ngoài ra không ai cả. Nào, cùng vỗ tay cho con ta lên đài phát biểu!"
Y nói xong còn vỗ tay bồm bộp.
Diệp Huyên đen cả mặt. Mẹ nó chứ... Trong lòng có mười nghìn câu chửi thề lao đi vun vút.
Những người khác đều tò mò nhìn hắn.
Thiếu niên này lợi hại đến vậy sao?
Người đàn ông áo xanh nhìn hắn: “Con trai, lên nói mấy câu đi”.
Mặt Diệp Huyên càng đen hơn. Nói cái quái gì bây giờ... Chẳng lẽ lại phải làm bộ trước mặt những người này? Làm nổi không?
Chắc chắn là không rồi!