Cô bé này không phải người.
Mà là yêu thú!
Hơn nữa từ khí tức thì không phải yêu thú tầm thường, còn mang lại cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Nhị Nha tùy tiện nói: “Đánh chết không chôn”.
Diệp Huyên: “...”
Cô gái cười: “Không sao, ta sẽ để cô nương đánh một quyền”.
Nàng ấy dứt lời thì vung tay lên, để bản thân, Nhị Nha và Diệp Huyên xuất hiện trong một vùng vũ trụ xa lạ.
Diệp Huyên thở dài trong lòng. Những cường giả này không đơn giản chút nào, chỉ cần trở tay là có thể sáng tạo ra một thế giới giả rồi.
Chênh lệch giữa mình và họ vẫn còn lớn quá!
Cô gái nói với Nhị Nha: “Cô nương ra tay đi”.
Nhị Nha không nhiều lời mà bước tới, tung đấm vào bụng nàng ấy.
Ầm!
Cả người cô gái chấn động trong nháy mặt, sắc mặt trắng bệch như vôi, nhưng một bước cũng không lùi.
Tuy vậy, lại có vô số đốm sáng như ngôi sao thoát ra từ cơ thể nàng ấy rồi hóa thành hư vô.
Diệp Huyên chợt sinh lòng hứng thú.
Tinh Thần Chi Thể gì gì đó có vẻ hay đấy!
Nhị Nha không ra tay nữa, chỉ nhìn đối phương.
Cô gái cong môi: “Sức mạnh cô nương cao cường vô cùng!"
Sau đó nàng ấy quay sang Diệp Huyên: “Công tử, xin cáo từ”.
Thấy nàng ấy rời đi, Diệp Huyên gọi với theo: “Tiền bối không trao đổi tử khí nữa sao?"
Cô gái dừng bước, lắc đầu cười: “Tinh Thần Chi Thể của ta đã bị cô nương này phá vỡ rồi”.
Phá vỡ?
Diệp Huyên kinh ngạc: “Nhưng người vẫn không sao mà?"
Cô gái: “Tinh Thần Chi Thể của ta đã cản lại toàn bộ sức mạnh của nàng, nhưng cũng chỉ được duy nhất một lần thôi”.
Ngăn được một kích chí mạng!
Diệp Huyên suy tư một hồi rồi nói: “Tiền bối muốn đổi bao nhiêu tử khí?"
Cô gái nhìn hắn: “Hai trăm luồng”.
Diệp Huyên: “Xin đợi một chút”.
Hắn xoay người biến mất rồi nhanh chóng xuất hiện lại, cong ngón tay đưa ba trăm luồng Tử khí đến cho nàng ấy.
Cô gái: “Công tử muốn đổi?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đổi”.