*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Mệnh nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Người Dị Duy mạnh hơn ta nhiều như vậy, tại sao ta phải tự mình đánh chứ?”
A Mệnh nói: “Đạo Nhất nói, ngươi phải dựa vào bản thân!”
Diệp Huyên nói: “Đạo Nhất không còn nữa!”
A Mệnh không nói gì thêm.
…
Ở bên hồ, trong gian phòng trúc.
Một luồng hơi thể mạnh mẽ đột nhiên lan ra từ trong gian phòng trúc, ngay sau đó, một cô gái đã đi ra!
An Lan Tú!
Nàng đã đạt đến Nhập Thần rồi!
Ở bên cạnh, pháp tắc Tai Ách nhìn An Lan Tú, không thể không nói, trong lòng nàng ta có chút kinh ngạc, thiên phú cô gái nhỏ trước mặt này không chỉ cao bình thường!
Mà còn hơn cả chính bọn họ năm đó!
Nếu có người sớm chỉ dẫn, thì thành tựu không chỉ như vậy!
Lúc này, trong gian phòng trúc lại có một luồng hơi thở mạnh mẽ truyền ra.
Tai Ách quay đầu nhìn qua, lại có một cô gái đi ra!
Tiểu Thất!
Kiếm tu Tiểu Thất!
Tai Ách nhìn Tiểu Thất: “Người luân hồi!”
Tiểu Thất không nói gì.
Tai Ách nói: “Kể từ bây giờ, các ngươi cần phải hiểu về thời gian, chỉ có hiểu thời gian thì sau này các ngươi mới có thể chống lại được người Dị Duy!”
An Lan Tú khẽ gật đầu: “Vẫn mong cô nương chỉ điểm!”
Tai Ách lắc đầu: “Thời gian nhất đạo, người am hiểu nhất là Đạo Nhất, mà hiện tại, Đạo Nhất đã không còn… Cứ để pháp tắc Thời Gian dạy các ngươi đi!”
Nàng ta vừa dứt lời, một cô gái đã xuất hiện trước mặt hai cô gái.
Chính là pháp tắc Thời Gian!
Pháp tắc Thời Gian nhìn hai cô gái: “Đi!”
Nói rồi, nàng ta lập tức đưa hai cô gái biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã ở trong duy độ thời gian rồi.