*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó hắn xoay người nhìn bên trong điện, Mặc Vân Khởi cười nói: “Chúng ta quyết định ở lại nơi này! Chúng ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng, thực lực mấy người chúng ta hiện tại căn bản không thể giúp được ngươi! Hơn nữa, mấy tên nhóc ở đây cũng cần chúng ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hắn không muốn cưỡng cầu!
Diệp Huyên nhìn Khương Cửu, Khương Cửu cười nói: “Khương Quốc cần ta!”
Diệp Huyên im lặng một lúc nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ cười: “Ma tộc cần ta!”
Diệp Huyên lại nhìn Thác Bạt Ngạn: “Đi cùng ta không?”
Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Quốc gia của ta cần ta! Nhưng, ta sẽ ở đây đợi chàng! Chàng sẽ quay về, đúng chứ?”
Quay về!
Bên trong điện, Kỷ An Chi và Bạch Trạch cùng Mặc Vân Khởi và cả Khương Cửu đều nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Nơi này là nhà của ta! Chắc chắn ta sẽ quay về!”
Chắc chắn quay về!
Mặc Vân Khởi cười ha ha: “Chúng ta đợi ngươi!”
Diệp Huyên im lặng một lúc, rồi nói: “Sau này, cho dù ta bận thế nào, ta cũng sẽ bớt chút thời gian mỗi tháng quay về một lần!”
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Đi cùng hắn, có Diệp Liên, An Lan Tú, Trương Văn Tú.
Liên Vạn Lý cũng lựa chọn ở lại!
Dù sao, đối với nàng ta mà nói, nơi này cũng là cố hương!
Nàng ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút!
Diệp Huyên không cưỡng cầu!
Bởi vì hiện tại mỗi tháng đều sẽ quay về một lần!
Nhóm người Diệp Huyên vừa rời khỏi học viện Thương Lan, thì Đạo Nhất đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Huyên nhìn Đạo Nhất: “Cô đi đâu vậy?”
Đạo Nhất cười nói: “Đánh một trận!”
Diệp Huyên hỏi: “Ai?”
Đạo Nhất nói: “Sư phụ của Diệp Liên!”