Nghe vậy, trưởng lão kia trợn tròn mắt, lập tức ngã xuống: “Thôi rồi!”
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên lao vào trong đại điện, khi nhìn thấy Diệp Huyên, hắn ta sửng sốt, sau đó lập tức xông lên ôm lấy Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ!”
Người đàn ông này chính là Bạch Trạch!
Bạch Trạch buông Diệp Huyên ra, sau đó lại đánh một quyền trước ngực Diệp Huyên, viền mắt cũng ửng đỏ: “Lão tử còn tưởng ngươi quên chúng ta rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Sao có thể chứ!”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một cô gái đi vào, cô gái vẫn còn cầm một cái đùi gà trên tay!
Kỷ An Chi!
Khi nhìn thấy Diệp Huyên, Kỷ An Chi trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Bữa tối tối nay giao cho ngươi!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Được! Không vấn đề!”
Buổi tối.
Trong phòng ăn học viện Thương Lan, Diệp Huyên đang thổi lửa nấu cơm, Kỷ An Chi thì trông coi, thi thoảng sẽ ăn vụng một chút.
Mặc Vân Khởi phụ trách rửa rau.
Bạch Trạch thì chẻ củi.
Thác Bạt Ngạn thì ở bên cạnh yên lặng nhìn theo.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài: “Không ngại lại thêm một đôi đũa chứ?”
Diệp Huyên quay người nhìn, ở bên ngoài điện, có một cô gái đang đứng!
Khương Cửu…
Vẫn là mặc bộ giáp trắng sạch sẽ!
Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên không rồi!”
Khương Cửu đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Để xem đao của ta xem!”
Diệp Huyên lập tức lấy ra thanh đao bạc kia!
Khương Cửu nhìn thanh đao bạc kia một lúc lâu, rồi cười nói: “Tha thứ cho ngươi rồi!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đa tạ!”
Lúc này, bên ngoài điện lại vang lên một giọng nói: “Sao có thể thiếu ta chứ!”
Âm thanh rất quen thuộc!
Diệp Huyên quay đầu nhìn qua, người đến là một người đàn ông!
Mạc Tà!