Ông ta ngẩng đầu nhìn bóng mờ trong vũ trụ.
Cô gái váy trắng cũng đang quan sát bóng mờ. Ánh mắt nó dừng lại trên người nàng ấy, một chốc sau bỗng mờ dần đi, chỉ chớp mắt đã biến mất.
Khí tức hùng hậu kia cũng thoắt cái không còn, để vũ trụ trở lại bình tĩnh.
Xác nhận bằng mắt, không thể trêu vào!
Biến mất rồi ư?
Những người kia bối rối vô cùng.
Chỉ thế thôi đã biến mất?
Cô gái váy trắng thu ánh mắt về, lắc đầu: “Tiếc rằng không phải chân thân”.
Nàng ấy nhìn Tộc trưởng Nam Ly tộc: “Ngươi đã không còn tác dụng”.
Lời vừa dứt, một thanh kiếm đã đâm thủng đầu ông ta.
Xoẹt!
Máu phun tung tóe!
Không có sức đánh trả!
Tộc trưởng Võ tộc thấy vậy thì sợ đến ngây người.
Ông ta lập tức tỉnh táo lại.
Vì sao pháp tắc vũ trụ lại rời đi?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất!
Đó chính là pháp tắc vũ trụ đánh không lại người này!
Nàng ấy rốt cuộc là ai?
Ngay cả pháp tắc vũ trụ cũng không đánh mà chạy!
Tiêu rồi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu ông ta giờ phút này.
Tộc trưởng Nam Ly tộc trợn trừng mắt nhìn cô gái váy trắng: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nàng ấy không đáp lời mà quay sang nói với Diệp Huyên: “Ta đi đây”.
Hắn gật đầu: “Được”.
Cô gái váy trắng gật đầu rồi dợm bước rời đi, chợt như nhớ ra gì đó mà hỏi Võ Kha: “Võ tộc ở đâu? Chỉ hướng đi”.
Võ tộc ở đâu!
Sắc mặt Võ Kha cứng đờ.
Tộc trưởng Võ tộc biến sắc kịch liệt, cung kính thi lễ với cô gái: “Tiền bối, Võ tộc trước kia đắc tội người, mong tiền bối đại nhân đại lượng bỏ qua cho!"
Nàng ấy hỏi Diệp Huyên: “Giết không?"
Giết không!