Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 6212




Kiếm phá không mà đi hơn trăm vạn dặm.  

Uỳnh!  

Ở tận cùng vũ trụ, một tinh vực trực tiếp bị kiếm này hóa thành hư vô.  

Nhưng cô gái váy trắng lại cau mày.  



Kiếm của nàng không giết được đối phương.  

Kẻ ấy đã chạy rồi.  

Đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi kiếm của nàng ấy.  



Cô gái váy trắng xòe tay ra, gọi Hành Đạo trở về, trên thân kiếm có một giọt máu tươi.  

Ánh mắt nàng ấy nhìn nó lạnh lẽo vô cùng, không biết đang suy nghĩ gì.  

Thi thể pháp tắc Sinh Mệnh trong lòng Diệp Huyên đã hoàn toàn biến mất, nhưng trong tay hắn lại xuất hiện một con người gỗ.  

Pháp tắc Sinh Mệnh đã đặt nó vào tay hắn.  

Người gỗ trông y hệt như ả ta.  

Hiển nhân nó đã được ả một mực giữ lại cho đến hôm nay.  

Diệp Huyên nhìn con người gỗ, rơi vào im lặng.

Đúng lúc này, hàng loạt những đốm sáng màu xanh hội tụ lại sau lưng Diệp Huyên, nhanh chóng ngưng tụ lại thành một linh hồn.  

Mục Tiểu Đao.  

Hắn xoay người, thấy là linh hồn của ả ta thì thở phào.  

Pháp tắc Sinh Mệnh cuối cùng vẫn cứu sống Mục Tiểu Đao.  

Diệp Huyên nhìn người gỗ nhỏ trong tay, thu nó về.  

Mục Tiểu Đao mờ mịt nhìn bốn phía: “Ta chưa chết ư?”  

Hắn mỉm cười: “Ngạc nhiên lắm đúng không?”  

Mục Tiểu Đao nhìn hắn: “Pháp tắc Sinh Mệnh đã cứu ta?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Mục Tiểu Đao cau mày: “Ngươi thắng được ả?”  

Diệp Huyên mỉm cười: “Để ta giới thiệu một người cho ngươi”.  

Hắn bước đến bên cạnh cô gái váy trắng: “Đây là muội muội ta, Thanh Nhi”.  

Ánh mắt vừa nhìn thấy cô gái váy trắng, sắc mặt Mục Tiểu Đao lập tức trở nên nghiêm túc, gật đầu nói.  

“Chào đại lão”.  

Đại lão!  

Cô gái đánh giá ả ta một phen rồi khẽ gật đầu, không nói gì thêm.  

Mục Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên: “Ta phải đi”.  

Hắn cau mày: “Đi đâu?”  

Mục Tiểu Đao: “Trở về”.  

Hắn lắc đầu: “Ngươi trở về chỉ có một con đường chết”.