Mượn Đại Địa Chi Thế, mượn Sơn Xuyên Hà Lưu Chi thế, mượn Thiên Địa Chi Thế!
Nếu Thiên Yêu Vương có thể mượn thế, vậy bản thân mình sao lại không thể?
Nghĩ đến đây, hắn đã muốn mượn thế, nhưng nghĩ lại: Mượn sức của thế, là thế của bản thân sao?
Diệp Huyên bỗng cười lớn: “Ta có kiếm, hà tất còn mượn thế?”
Vừa dứt lời, một kiếm hắn đã đâm ra!
Nhất Kiếm Sinh Tử!
Nhưng, không giống với Nhất Kiếm Sinh Tử trước đó, một kiếm này hắn lại càng thêm tự tin, lại thêm cả từ tốn.
Tự tin với kiếm!
Từ tốn với sống chết!
Kiếm tu, có kiếm là có thể!
Ngay sau khi Diệp Huyên đâm ra một kiếm này…
Ầm!
Trước mặt Diệp Huyên, quyền ấn kia đột nhiên bị một kiếm này của Diệp Huyên cưỡng ép dừng lại, tiếp đó, quyền ấn kia đột nhiên bắt đầu nứt ra từng tấc, sau đó hóa thành hư vô.
Còn thế thì biến mất giữa đất trời như làn khói nhẹ!
Thấy vậy, vẻ mặt Thiên Yêu Vương ở phía xa vô cùng khó tin: “Sao có thể…”
Yêu Vương Mang Sơn và Yêu Vương Cổ Nguyệt ở bên kia cũng rất khó tin nổi.
Diệp Huyên lại dễ dàng phá vỡ một quyền này như vậy!
Đó là một quyền mà Thiên Yêu Vương dùng hết toàn bộ sức lực đấy!
Trong tháp Giới Ngục, sắc mặt cánh cửa tai ách rất u ám.
Thật ra, chỉ có nàng ta mới hiểu chuyện này ra sao!
Nhất Kiếm Sinh Tử trước đó của Diệp Huyên không thể xem như là Phàm Kiếm chân chính, mà nhiều lắm chỉ là bán bộ nhập phàm, cách nhập phàm chân chính còn một chút ý cảnh nữa.
Nói đơn giản, thì lúc đó Diệp Huyên chưa đủ tự tin, không đủ tự tin với Nhất Kiếm Sinh Tử của mình, lúc đó, lòng tin kiếm đạo và tự tin kiếm đạo của hắn không phải rất rất kiên định!
Nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn tin vào Nhất Kiếm Sinh Tử của bản thân mình!
Đây là thay đổi về chất!
Tự tin quan trọng không?
Rất rất rất quan trọng!
Nhiều lúc, tự tin sẽ ảnh hưởng đến cả đời của một người!