Huyết nhân hít sâu một hơi, tham lam nói: “Mùi vị của tự do, thật tốt!”
Cô gái váy trắng nhìn huyết nhân, không nói gì mà tiếp tục tiến về phía trước.
Huyết nhân nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Ta bị nhốt trăm vạn năm rồi,
Mà cô gái kia nói, chỉ cần gi3t chết ngươi, thì ta có thể khôi phục lại tự do thực sự, thoát khỏi thần ngục vô biên này! Ta biết, ngươi rất mạnh, giết ngươi rất khó, nhưng có khó thế nào cũng không thể khó đến nghịch thiên chứ?”
Cô gái váy trắng dừng bước, nàng nhìn huyết nhân: “Nghịch thiên, còn cơ hội sống. Làm trái ta thì sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên nàng rút kiếm chém ra.
Vù!
Huyết nhân còn chưa kịp phản ứng, một luồng kiếm quang đã xuyên qua giữa trán hắn ta.
Mà lúc này, cô gái váy trắng đã ở phía sau hắn ta.
Cô gái váy trắng cất kiếm, khóe miệng khẽ nhếch thành cười châm chọc: “Trời thì có gì chứ? Có thể đỡ được một kiếm của ta sao?”
Nói rồi, nàng lại tiếp tục đi về phía xa.
Trên cầu, huyết nhân kia có chút mờ mịt nhìn tinh không xa xôi: “Bị cầm tù trăm vạn năm… Vừa xuất hiện đã chết… Ngay cả tên ta còn chưa nói nữa…”
Vừa nói xong, hắn ta đã tan biến theo gió như làn khói.
Trực tiếp bị tiêu diệt!
…
Tại tinh vực Minh Hà.
Diệp Huyên dời tầm mắt, lúc này, thật sự rất muốn gặp Thanh Nhi!
Nhưng hắn biết, bây giờ thực lực của hắn vẫn quá yếu!
Thực lực!
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là đạt đến Phàm Kiếm!
Vãn Quân bỗng nói: “Chúng ta sắp đến rồi!”
Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, hắn nhìn tinh không sâu thẳm phía xa, hắn có chút hiếu kỳ!
Người đàn ông mặc thanh sam năm đó tại sao lại xuất kiếm ở nơi đó?
Cái hộp mà nhóc màu trắng kia chôn ở nơi đó, bên trong sẽ có gì đây?
Diệp Huyên và Vãn Quân bắt đầu bước nhanh hơn.